Đại Hạ Văn Thánh

Chương 803 Cầu hoà! Bồi thường! Thủ phạm chính tự sát! Tội kỷ chiếu! Đây chính là quốc uy Đại Hạ!(3)

"Thần hiểu rõ. "

Cáp Luật Mộc nhẹ gật đầu, nhớ kỹ việc này.

Nhưng sau một lúc lâu, Hung Nô vương lại không khỏi hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi nói tiếp.

"Lần này nghị hòa, ngươi tự xem xét mà xử lý đi, xem thử Cố Cẩm Niên có thái độ gì."

Hung Nô vương rất uất ức, uất ức muốn khóc.

Điều kiện duy nhất của ông ta là không hạ Tội kỷ chiếu, nhưng nghĩ kỹ lại, chỉ sợ Cố Cẩm Niên cố ý gây khó dễ, nhất định phải bắt mình hạ Tội kỷ chiếu, dù sao Cố Cẩm Niên là người thế nào, mọi người cũng đều thấy được.

Cho nên, ông ta thu liễm một chút, không dám nói quá chắc chắn, miễn cho thật sự biến thành cục diện bế tắc, vậy cũng không tốt.

"Thần lĩnh chỉ."

Cáp Luật Mộc gật đầu như giã tỏi, dù sao cũng không phải bảo hắn hạ Tội kỷ chiếu, hắn đối với chuyện này cũng khá tốt.

"Hai vị."

"Cố Cẩm Niên có thể triệu hoán đá lửa thiên ngoại, chuyện này, nhất định phải điều tra rõ ràng, bằng không mà nói, hôm nay Cố Cẩm Niên hắn dám làm vậy với Hung Nô ta."

"Ngày mai cũng có khả năng ra tay với Vương triều Đại Kim và Vương triều Phù La."

Hung Nô vương vẫn thấy tức không nhịn nổi, trước mắt chỉ có thể kỳ vọng vào hai đại vương triều có thể chĩa mũi nhọn vào Cố Cẩm Niên.

"Vương thượng yên tâm, triều ta nhất định sẽ tra rõ đến cùng."

Trần Tùng gật đầu, lời này không cần Hung Nô vương nói, bọn hộ cũng sẽ làm.

Dù sao triệu hoán đá lửa thiên ngoại, thủ đoạn này thật sự khiến người khác cảm thấy sợ hãi đề phòng.

Nhưng bọn họ thật sự càng tin tưởng, Cố Cẩm Niên triệu hồi ra đá lửa thiên ngoại sẽ phải bỏ ra cái giá khổng lồ.

Bây giờ Cố Cẩm Niên đã triệu hoán đá lửa hai lần, tuyệt đối không có khả năng triệu hoán lần thứ ba.

Nhưng nếu bọn họ dám mở miệng bảo Hung Nô vương tăng thêm hai mươi vạn binh mã, tiếp tục cứng đối cứng cùng Đại Hạ, đoán chừng, Hung Nô vương sẽ giết bọn họ.

Cho nên những lời này vẫn không thể nói.

Như thế.

Trong nháy mắt.

Đã đến buổi trưa.

Ngoài thành Đồng Quan.

Sứ thần Hung Nô quốc, Cáp Luật Mộc.

Sứ thần Đại Kim, Trần Tùng.

Sứ thần Phù La, Chân Diệp.

Mang theo một vài tướng sĩ tùy tùng đến đây nghị hòa.

Ba người này thân phận đều không thấp, theo lý thuyết nên được tiếp đãi long trọng.

Nhưng trong thành Đồng Quan.

Cũng không có nhân vật lớn nào ra nghênh đón, chỉ phái một tiểu tướng ra mặt, mà tướng sĩ này vừa xuất hiện, câu đầu tiên là muốn tùy tùng của ba người xuống ngựa gỡ giáp.

Ngữ khí rất kiêu căng.

Không cho phép cự tuyệt.

Ba người đều biết, đây là Cố Cẩm Niên ra oai phủ đầu, cho nên không nổi giận, thành thật xuống ngựa.

Chỉ là vừa xuống ngựa, một vài tướng sĩ liền đi tới, cầm miếng vải đen định che kín mắt bọn họ.

"Các ngươi đây là muốn làm gì?"

Trần Tùng nhíu mày, ông ta đường đường là Thượng thư Lễ bộ của Đại Kim, bây giờ ngoan ngoãn xuống ngựa, cũng coi như cho Vương Triều Đại Hạ mặt mũi, lại không nghĩ rằng còn phải bịt mắt.

"Thế tử có lệnh."

"Sợ chư vị đánh cắp cơ mật trong quân, nhất định phải che mắt."

"Nếu như chư vị không nguyện ý, cũng có thể qoay người rời đi."

Tiểu tướng nói, trong ánh mắt là vẻ kiêu căng không ai sánh bằng.

Thái độ hoàn toàn chính là, thích đến thì đến không thích thì cút.

Bộ điệu này khiến cho Trần Tùng và Chân Diệp sắc mặt vô cùng khó coi, mà Cáp Luật Mộc ở bên cạnh lại chủ động đeo miếng vải đen lên, che kín hai mắt, đồng thời đè thấp giọng bảo.

"Hai vị đại nhân cũng đừng cương ngạnh nữa."

"Đã tới đây, không có khả năng tay không quay về chứ."

Cáp Luật Mộc rất ngoan ngoãn, suy nghĩ hiện tại của hắn ta chỉ là tranh thủ thời gian kết thúc nghị hòa, các ngươi để hai bên đình chiến, mọi người tu dưỡng một đoạn thời gian trước được không? Đừng gây sự nữa.

Gây sự nữa, chức Thượng thư Lễ bộ này của ta thật sự chơi xong.

Nghe thấy lời nói của Cáp Luật Mộc, trong lòng hai người tuy có chút bất mãn, nhưng cuối cùng cân nhắc một chút, vẫn mang miếng vải đen che hai mắt lại rồi đi tiếp.

Như thế.

Ba người bị dẫn đi.

Các tướng sĩ trong quân doanh, ai nấy không khỏi phát ra tiếng cười to.

Tiếng cười lọt vào tai hai người Trần Tùng vô cùng chói tai, Cáp Luật Mộc ngược lại cũng dễ, thua chính là thua, còn có biện pháp nào?

Tranh cãi sao?

Giải thích sao?

Cũng chỉ tăng thêm một trò cười mà thôi.

Khoảng một khắc sau, ba người tiến vào trong đại doanh, lúc này mới được gỡ miếng vải đen che mắt.

Chẳng qua sau khi bọn họ lấy xuống miếng vải đen, lại phát hiện bên trong đại doanh, có mấy trăm vị tướng sĩ, ngồi ở hai bên trái phải, mà trước mặt bọn họ, không có chỗ ngồi trống, chỉ có thể đứng đấy.

Lần này đến đây nghị hòa, trong lòng bọn họ biết rõ sẽ rước lấy nhục, cho nên không tiện phát tác, chỉ giữ yên lặng.

"Xin hỏi thế tử điện hạ đang ở nơi nào?"

Người đầu tiên lên tiếng là Cáp Luật Mộc.

Dù sao cũng đã bị nhục, chẳng bằng thuận theo tự nhiên, xử lý xong mọi chuyện rồi nói.

Ông ta ngượng ngập mở đầu.

Nhưng tướng sĩ trong đại doanh không có ai nói một lời, khiến tràng diện vô cùng xấu hổ.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút.

Thời gian ước định là buổi trưa.

Nhưng kéo dài thêm nửa canh giờ, Cố Cẩm Niên lúc này mới khoan thai đến muộn.

"Mạt tướng gặp qua thế tử điện hạ."

Thấy Cố Cẩm Niên đến, tất cả tướng sĩ cùng đứng dậy, bọn họ xuất phát từ nội tâm, cúi đầu làm lễ với Cố Cẩm Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận