Đại Hạ Văn Thánh

1238 Mười hai Đại Nho vạch tội Tần Vương, bằng chứng như núi. Vĩnh Thịnh Đại Đế giận dữ(6)

Nhưng mà hiện tại vẫn cần đám người này. Nếu không thì ai thèm quản bọn họ chết hay sống.



"Chính sách mới mở rộng, là ý của triều đình, các ngươi quả nhiên là lòng tham không đáy."



"Thật sẽ không sợ đao của Huyền Đăng Ti rơi xuống sao?"



Giờ khắc này, Ngô Chương Nghĩa đều có chút nhìn không được. Đã đến lúc này vậy mà vẫn còn đang xoắn xuýt chính sách mới.



Đây là ý của triều đình.



Triều đình quyết tâm muốn làm một việc, người dưới dám nói cái gì sao?



Ngươi nói ngăn trở một đoạn thời gian cũng không phải không thể, nhưng có thể ngăn trở bao lâu? Đơn giản chính là nửa năm, chỉ khi nào ngươi dám ngăn trở ngại, triều đình cũng sẽ phát hiện, đám thương nhân này thế mà không nghe lời như thế.



Vậy được, chờ ta rảnh tay sẽ giải quyết từng người một.



Thành thật đồng ý lúc này mới tốt. Tất cả mọi người có thể kiếm bạc. Đơn giản là kiếm ít một chút chứ không phải không kiếm được.



Quả nhiên, theo Ngô Chương Nghĩa lên tiếng, các thương nhân còn lại đã không còn dám dài dòng, từng người tỏ thái độ.



"Xin Ngô thiếu chớ có tức giận, chúng ta đồng ý."



"Chúng ta chỉ là đang tự hỏi chuyện chính sách mới tất nhiên phải đồng ý."



"Đúng đúng đúng, đồng ý, đồng ý."



Đám người lên tiếng, không dám nói thêm cái gì.



"Nói tóm lại."



"Lần này, bất kể như thế nào vẫn hi vọng chư vị có thể phối hợp. Ta vẫn nói câu nói kia. Nếu như phối hợp tốt thì sẽ chẳng có chuyện gì. Mọi người thanh thản ổn định vượt qua kiếp nạn này."



"Nếu như ai có dị tâm, bị ta phát hiện, hoặc là bị người ta tóm lấy chân ngựa, cả nhà biến mất, không cần mang đến cho chúng ta bất cứ phiền phức gì. Ai làm loạn, người đó sẽ là người đầu tiên phải chết."



"Sức nặng của Ngô gia chư vị hẳn cũng biết rõ."



Ngô Chương Nghĩa lên tiếng, mặc dù đã nói rõ nhưng nên nói lời hung ác vẫn phải nói.



"Chúng ta đã hiểu ."



Đám người đứng dậy, thi nhau đồng ý.



Giống như vậy, Ngô Chương Nghĩa vung tay lên, để đám người dùng bữa. Nhưng vừa trải qua một lần như thế, không có mấy người có tâm tư ăn cơm, đều là bày ra bộ dạng ứng phó.



Mà Ngô Chương Nghĩa cũng nhìn về phía Trường Vân Thiên, vẻ mặt tươi cười, mời đối phương rời đi.



Hai người nâng cao một bước, đi tới nhã gian cao nhất của Vọng Giang Nam, Cũng chỉ có duy nhất Ngô Chương Nghĩa mới có thể đi lên.



Đến bên trong nhã gian.



Ngô Chương Nghĩa thở ra một hơi thật dài, nhìn qua Trường Vân Thiên nói.



"Trường tiên sinh, làm như vậy, thật sự có thể giải quyết phiền phức của Ngô gia ta sao?"



Ngô Chương Nghĩa lên tiếng.



Ở trong lời nói tràn đầy phiền muộn.



Lần này Đại Hạ xảy ra Thiên tai, Ngô gia làm một chút chuyện sai. Quận Lũng Tây, quận Đông Lâm, còn có quận Nam Địa, cả ba quận này Ngô gia đều tham dự, nhưng cũng không phải là ý của Ngô gia mà là hai đệ đệ của hắn ta.



Để chứng minh bản thân, cho nên nhân cơ hội này, muốn hung ác kiếm bộn bạc.



Nhưng chưa từng nghĩ đến, vương triều Đại Hạ giải quyết Thiên tai xong rồi. Hơn nữa còn nhanh chóng như vậy.



Dù là dùng thời gian một năm để giải quyết Thiên tai. Ngô gia bọn họ đều có thể chậm rãi xử lý ảnh hưởng, Nhưng chỉ hai tháng đã giải quyết xong Thiên tai rồi. Đống hàng kia vẫn còn ở ba vùng bị thiên tai đấy.



Cho nên Ngô gia không thể không hoảng, cũng không thể không nơm nớp lo sợ.



Việc này nếu lộ ra ngooài, Ngô gia từ trên xuống dưới, chỉ sợ không có người nào có thể trốn qua kiếp nạn.



Phát quốc nạn tài.



Hơn nữa còn hại chết tướng sĩ.



Đây cũng không phải là tội nhỏ, tru di cửu tộc cũng không quá đáng.



"Ngô huynh yên tâm."



"Chỉ cần tóm chặt lấy cọng rơm Tần Vương này. Đồng thời để cho ta vào triều đình ổn định căn cơ, lại thêm thế lực của Ngô gia. Nhất định có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."



Trường Vân Thiên lên tiếng, tràn đầy tự tin.



Mà đối phương cũng không có lộ ra vẻ vui thích, mà là thở dài nói.



"Kỳ thật, ta lo lắng nhất vẫn là Cố Cẩm Niên. Cũng may hiện tại hắn đang lúc bế quan ngộ đạo. Nếu như chuyện này, thật sự bị Cố Cẩm Niên biết thì đó mới là phiền phức lớn."



Ngô Chương Nghĩa lên tiếng, đây là lo lắng lớn nhất của hắn ta.



"Cho nên phải tóm chặt lấy Tần Vương. Tần Vương cùng Cố Cẩm Niên quan hệ vô cùng tốt. Mà chuyện này làm sao Cố Cẩm Niên có thể phát hiện? Nếu như thật phát hiện, Tần Vương ngay lập tức ngăn lại. Giả như Cố Cẩm Niên không cho Tần Vương mặt mũi, đó chính là cùng Tần Vương trở mặt."



"Thật sự cảy ra xích mích, Tần Vương cũng sẽ không bởi vì Cố Cẩm Niên mà vứt bỏ nhiều phú thương Giang Nam ủng hộ như thế. Cỗ lực lượng này, đối với Tần Vương mà nói là không thể coi thường, là một trong những lực lượng lớn nhất giữa cuộc tranh đấu của Tần Vương cùng Thái tử."



"Đến lúc đó, Tần Vương nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp, giải quyết việc này."



"Không được nữa! Tần Vương thật sự quyết tâm. Ai đã làm sai chuyện thì giết người đó như vậy cũng hợp tình hợp lý. Chí ít sẽ không liên lụy đến toàn bộ Ngô gia, mà lúc đó, quan hệ của Tần Vương cùng Cố Cẩm Niên tất nhiên sẽ trở nên quyết liệt."



Trường Vân Thiên lên tiếng, đây là ý nghĩ hắn ta.



Nghe lời này, Ngô Chương Nghĩa nhẹ gật đầu, hắn ta cũng hoàn toàn công nhận.



"Nhưng chẳng may Tần Vương không để ý tới chúng ta thì sao?"



Ngô Chương Nghĩa hiếu kì hỏi.



Nhắc đến chuyện này, Trường Vân Thiên mỉm cười, hắn ta đứng ở mái hiên, nhìn qua cảnh đẹp Giang Nam, một mảnh phồn vinh.



"Ngày mai, ngươi thì sẽ biết, Tần Vương có thể đồng ý hay không rồi."



Trường Vân Thiên không giải thích, mà để Ngô Chương Nghĩa đợi đến ngày mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận