Đại Hạ Văn Thánh

1313 Cả triều văn võ bá quan quyên góp mười vạn lượng? Ta cùng với Vương đại nhân quyên hai ngàn vạn lượng! Ngả bài rồi!(5)

Nhìn hai người như vậy, Hứa Ngôn sững sờ, các quan viên khác cũng trầm mặc.

Chờ hai người đi xa chút, mọt giọng nói không khỏi vang lên.

"Ha ha, vẫn còn rất cứng đầu."

"Không phải chỉ là được chia ít bạc thôi sao? Tự cho mình là cái gì chứ?"

"Cấp phát lần này, Hộ Bộ không cho, bọn họ thật sự không chút hoảng loạn sao?"

"Đừng nói vậy, chắc là đang rất đau lòng đi, các ngươi không nhìn thấy sao, Dương Thượng thư cùng Vương Thượng thư sau khi ra khỏi đại điện, không nói một câu nào, sắc mặt nặng nề, rõ ràng là không vui vẻ gì."

"Đáng đời, mới kiếm được ít bạc, mà đã không biết trời cao đất dày, lại còn ra vẻ mỗi người một bát sữa dễ tổ yến, cần gì chứ? Cần gì phải vậy chứ? Mọi người đều là đồng liêu với nhau nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ còn không hiểu nhau sao?"

"Đúng vậy, có chút bạc đã bắt đầu khoe khoang, bây giờ thì hay rồi, chịu thua thiệt cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt?"

Không ít quan viên mở miệng chế nhạo, bọn họ đa phần đều là các quan viên đi theo Hộ Bộ , dù sao thì Hộ Bộ đối với các quan viên là vô cùng trọng yếu, có rất nhiều kế hoạch, nếu Hộ Bộ không đồng ý cấp phát bạc, vậy thì bọn họ chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng một giọng nói lại đột ngột vang lên.

"Lại có sữa dê tổ yến? Các vị đại nhân, mau tới nhận một bát."

"Được lắm, cố ngang tàng tới mức đó sao?"

"Ha, Dương Thượng thư, coi như là ngài ngông nghênh."

Trong nháy mắt, những quan viên vốn đang nhốn nháo xung quanh Hứa Ngôn đều lần lượt bỏ đi, tất cả họ đều đi ra ngoài cung nhận một bát sữa dê tổ yến.

Mà Hộ Bộ Tả Thị Lang đang chuẩn bị đi qua thì đột nhiên bị Hứa Ngôn kéo lại.

"Còn ra thể thống gì nữa?"

Hứa Ngôn mở miệng quát, không giận tự uy.

Nghe Hứa Ngôn nói vậy, Hộ Bộ Tả Thị Lang có hơi khó xử, cũng có hơi phiền muộn, chỉ có thể trơ mắt mong ngóng nhìn ngoài cung.

Nhưng một khắc sau, Hứa Ngôn nghiêm mặt nói.

"Cầm một bát cho lão phu."

Nghe thấy thế, Tả Thị Lang không khỏi sững sờ, sau đó trên mặt tràn đầy vui vẻ, chạy nhanh ra ngoài cung.

Nhìn theo hướng Tả Thị Lang vừa mới đi một lúc, Hứa Ngôn quay đầu lại nhìn lướt qua số quan viên, lập tức nhìn thấy Trường Vân Thiên.

Ông ta dừng bức.

Chờ tới khi Trường Vân Thiên đi tới bên cạnh mình, giọng nói của Hứa Ngôn mới vang lên.

"Trường Ngự Sử, gần đây kinh đô Đại Hạ loạn hết cả lên."

"Bởi vì vấn đề muối quan và Long Mễ, dân chúng ra vào kinh đô tấp nập như mắc cửi, như vậy không nhiều thì ít cũng có ảnh hưởng tới xã hội trị an nha."

"Còn nữa, Lễ Bộ và Công Bộ gần đây kiếm được chút bạc, nhưng dù gì cũng là Thượng Thư trong triều, vẫn phải biết giữ mình, vậy mà hai người lại đi khắp nơi khoe khoang làm loạn , dân chúng thấy được, còn hỏi ta rằng quan viên đại hạ đều giàu có vậy sao."

"Những điều này lão phu khó mà mở miệng được, nhưng nếu là Ngự Sử thì không là gì, mắt nhìn người của lão phu không sai, nếu ngươi nói ra, lão phu là bề trên, cũng không phải thiên vị, có thể giúp ngươi nói thêm vài câu."

Hứa Ngôn nhỏ giọng nói với Trường Vân Thiên như thế.

Lai lịch tên Trường Vân Thiên này, ông ta không quan tâm, một khi đã tiến vào quan trường thì phải tuân thủ quy tắc quan trường, Trường Vân Thiên là Ngự Sử, phẩm cấp thấp hơn ông ta, vì thế có một số việc, ông ta có thể sai bảo.

Có làm hay không, đó là việc của Trường Vân Thiên, nhưng chỉ khích hai câu, đã có thể nhìn ra được Trường Vân Thiên là loại người gì.

"Đại nhân yên tâm."

"Có một số việc, Ngự Sử đài tuyệt đối sẽ không mặc kệ, nhưng cái này dù sao cũng dính đến Hầu gia, hạ quan kính ngưỡng Hầu gia, các Đại Nho trong Ngự Sử đài cũng rất kinh ngưỡng Hầu gia, cho nên có một số việc, cũng không thể nói lung tung."

Trường Vân Thiên cung kính trả lời.

Hắn ta tới vương triều Đại Hạ đã nửa tháng, hắn ta không dùng phương pháp ngạo nghễ phách lối để tới vương triều Đại Hạ, chỉ để Tần Vương tiến cử một câu.

Lại lựa chọn Ngự Sử đài, cũng không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.

Mà ngược lại, hắn ta vô cùng khiêm tốn cẩn thận, nếu như không phải hôm nay hắn ta nói thêm hai câu, chỉ sợ cũng không có cơ hội tiếp xúc với Hứa Ngôn.

Ý tưởng của Trường vân Thiên rất đơn giản, hắn ta cần phải lập công trong triều đình, chỉ khi nào hắn ta làm được việc gì đó, lời nói của hắn ta mới có giá trị, nếu không, có dựa vào tiến cử của Tần Vương cũng vô ích.

Hắn ta muốn thành lập thế lực của riêng mình, vào trong Ngự Sử đài cũng là vì nhắm tới Cố Cẩm Niên, nhưng chuyện này cần có thời gian nhất định.

Mà mục tiêu đầu tiên hắn ta nhắm tới chính là Hộ Bộ Thượng thư Hứa Ngôn.

"Ừ, lão phu tin tưởng ngươi là người thông minh."

"Trong buổi triều ngày mai, ngươi cứ mở miệng báo cáo là được rồi, nếu ngươi nói đúng, lão phu sẽ giúp ngươi nói mấy câu."

Hứa Ngôn tán dương vài câu, đồng thời ám hiệu một số chuyện.

"Đại nhân quá khen."

"Hạ quan sẽ tận chức tận trách, xin đại nhân yên tâm."

"Đúng rồi, đại nhân, thật ra hạ quan cũng có quan tâm nghiên cứu về Hộ Bộ, gần đây có viết một phần luận báo, liên quan đến tiền giấy Đại Hạ, nếu như đại nhân không chê, mấy ngày nữa hạ quan xin phép ghé thăm quý phủ, thuận tiện hiến tặng phần luận báo này cho ngài, hi vọng đại nhân có thể chỉ điểm vài câu?"

Trường Vân Thiên khơi gợi ra một chuyện khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận