Đại Hạ Văn Thánh

Chương 789 Triều chính chấn kinh, trẫm không nghĩ tới, ngay cả chiêu này của trẫm Cẩm Niên cũng đã học trộm được!(4)

Cái này căn bản là chuyện không thể nào.

Bên trong tháp Thông Thiên.

Hung Nô vương gầm thét không ngừng.

Những người còn lại toàn bộ im lặng, tất cả mọi người đang trong trạng thái chấn động.

Đây vốn là một trận chém giết, hơn nữa có khả năng cao là Nước Hung Nô thắng, trừ phi Đại Hạ không muốn sống.

Thật không ngờ, hai mươi lăm vạn đại quân, cũng không giết được một người của đối phương, cứ như vậy hi sinh rồi.

Nước Hung Nô.

Đại thương nguyên khí.

Sứ thần của vương triều Phù La và vương triều Đại Kim cũng hoàn toàn choáng váng.

Thứ nhất là quá rung động với kết cục của cuộc chiến tranh này.

Thứ hai là Cố Cẩm Niên quả thực thủ đoạn thông thần.

Loại thủ đoạn này, chỉ sợ ngay cả cường giả thất cảnh vô song của Tiên đạo cũng không thể làm được?

Trừ phi bước vào đệ bát cảnh trong truyền thuyết.

Nhưng vấn đề là, Cố Cẩm Niên nếu đã bước vào đệ bát cảnh, cũng không cần phiền toái như vậy, một chưởng hủy diệt hai mươi lăm vạn quân cũng được nữa là.

Bọn họ thật sự nghĩ mãi nghĩ hoài không ra, chuyện này rốt cuộc là vì sao.

"Chỉ sợ có liên quan đến Thiên mệnh."

Rốt cục, có người lên tiếng, nói ra một khả năng.

"Thiên mệnh?"

Vào lúc này, tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua người sau, trong ánh mắt đầy hiếu kì.

"Người nắm giữ thiên mệnh, có thể được Thiên mệnh che chở."

"Quốc vận của Hung Nô ta bị giảm sút, Cố Cẩm Niên càng có được mấy đạo Thiên mệnh, thơ thành thiên cổ, từ đó dẫn phát ra loại dị tượng thiên địa này."

"Vương thượng, thần đã từng xem qua một vài cổ thư, trong đó có ghi lại một thuyết pháp liên quan tới thiên mệnh."

"Cái gọi là Thiên mệnh này bình thường ảnh hưởng sẽ không lớn, nhưng tại thời khắc mấu chốt, một số người nắm giữ Thiên mệnh, sẽ có thể làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, bọn hắn cũng đại biểu cho ý chí của thiên địa này."

"Cổ thư còn có ghi chép, người nắm giữ Thiên mệnh có thể điều khiển mưa gió sấm chớp, có thể di chuyển sông núi lệch vị trí, nhật nguyệt điên đảo, thậm chí làm sông ngòi đảo ngược dòng chảy, có được đủ loại sức mạnh không thể tưởng tượng nổi."

Người sau trả lời, nhưng hắn ta cũng không xác định chuyện mình nói có phải sự thật không, bởi vì chỉ nhìn thấy từ trên sách.

Nhưng, kết hợp với tình huống trước mắt, đám người nghe nói như thế, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.

Bọn họ biết Thiên mệnh rất quan trọng, nhưng không rõ ràng Thiên mệnh là cái gì.

Bây giờ nhìn lại, cái Thiên mệnh này cực kỳ cực kỳ quan trọng đấy.

"Vương thượng, tiếp theo nên làm gì?"

Có người hỏi Hung Nô vương.

"Khẩn trương điều động năm vạn thiết kỵ, và mười lăm vạn đại quân."

"Trấn thủ thành Thập Nhị."

Hung Nô vương hạ quân lệnh, người mặc dù đã chết rồi, nhưng ông ta nhất định phải phái thêm thiết kỵ, đến phòng thủ thành Thập Nhị.

"Vương thượng."

"Việc này chỉ sợ không ổn, nếu tiếp tục tăng quân số của thành Thập Nhị, vạn nhất lại có đá lửa rơi xuống, chỉ sợ trong nước không còn tướng sĩ để điều động."

Có thần tử Hung Nô vội vàng lên tiếng, cho rằng hiện tại tăng thêm binh mã, thật sự không phải lựa chọn sáng suốt.

"Câm miệng ngươi lại."

Hung Nô vương hít sâu một hơi, ông ta nhìn người sau hằm hằm.

Hiện tại ông ta căn bản không muốn nghe đến hai chữ ‘đá lửa’.

Nghe thấy là phiền.

Chẳng qua, ông ta nói không sai một điểm, hiện tại tăng thêm binh mã, nếu xảy ra vấn đề, vậy thì thật sự xong đời.

Hung Nô vương đang rỉ máu trong lòng.

Hai mươi lăm vạn đại quân.

Nói không còn liền không còn nữa.

Xem như hai mươi lăm vạn con heo đặt ở trước mặt tướng sĩ Đại Hạ, cũng phải giết mất một canh giờ mà?

Vả lại trong lòng của ông ta cũng biết rõ ràng, cho dù điều động khẩn cấp chỉ sợ cũng không kịp.

"Trần Tùng tiên sinh."

"Trước mắt chỉ có thể kỳ vọng vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La ra mặt nghị hòa."

"Nước Hung Nô, không cách nào tiếp tục tuyên chiến nữa."

Cuối cùng, Hung Nô vương kìm nén một hơi, lên tiếng.

Tăng thêm binh mã chỉ là ông ta nhất thời tức quá nói nhảm, cẩn thận ngẫm lại, ông ta cũng sợ Cố Cẩm Niên lại tới oanh tạc một đợt đá lửa nữa.

Cái này nếu lại nổ tiếp một đợt.

Vậy thì không phải vấn đề thành Thập Nhị, mà là Nước Hung Nô có thể giữ được hay không?

Người ta ba mươi vạn đại quân còn chưa động.

Thật sự đánh nhau, phối hợp với đá lửa nổ bùm bùm, giết tới vương đình cũng chỉ cần ba ngày thôi.

Đến lúc đó cho dù sứ thần Phù La cùng sứ thần Đại Kim ra mặt cưỡng ép giải hòa đều vô dụng, vương đình Hung Nô bị phá hủy, hai đại vương triều cưỡng chế can thiệp, cũng phải bồi thường vô số vàng bạc tài bảo mới có thể nghị hòa.

Bây giờ giữ được quốc thổ Hung Nô, còn có vốn liếng để nghị hòa.

Đương nhiên, cũng chỉ là có vốn liếng.

Cụ thể nghị hòa thế nào, chỉ có thể tùy xem Đại Hạ suy nghĩ thế nào.

"Xin vương thượng yên tâm, chúng ta lập tức viết thư, khẩn cấp mang đến hoàng đô."

Hai người Trần Tùng cũng không dài dòng, cho dù Hung Nô vương không nói thì bọn hắn cũng muốn đi làm.

Mà cùng lúc đó.

Trên Lạc Long nguyên.

Các tướng sĩ Đại Hạ cũng hoàn toàn không nói nên lời.

Hai mươi lăm vạn quân địch cứ như vậy bị tiêu diệt toàn bộ, khiến họ có cảm giác bàng hoàng và kích động trước nay chưa từng có.

Từng nghe nói không chiến mà thắng, nhưng chưa từng nghe nói còn có loại không chiến mà thắng kiểu này nha.

"Quốc công, chúng ta có cần tấn công không?"

Có Thiên tướng lấy lại tinh thần, nhìn qua Trấn Quốc Công hỏi như thế.

Bây giờ hai mươi lăm vạn đại quân đã bị diệt sạch.

Có thể lựa chọn tiến công, chiếm lĩnh thành Thập Nhị biên cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận