Đại Hạ Văn Thánh

1275 Đại Hạ có tiền! Ngự giá thân chinh! Thảo phạt Hung Nô! Bất Dạ Thành Đại Hạ khai trương!(9)

Trong chốc lát, đám người hoàn toàn hiểu ra, bởi vì suy luận này rất thông suốt, hơn nữa cực kỳ có đạo lý.

"Bản Vương hiểu rồi."

"Ái khanh có ý rằng, vương triều Đại Hạ xâm chiếm nước Hung Nô ta là giả, mục đích thực sự là muốn chống lại tiền giấy Đại Kim, nói muốn xâm lược, cũng là vì mặt mũi?"

Hung Nô Vương hiểu rõ, không khỏi nhẹ nhàng thở phào.

Lúc mấu chốt này, nếu vương triều Đại Hạ thật sự tiến công tới, vậy đối với nước Hung Nô mà nói, thật sự không phải một chuyện tốt.

"Đúng thế."

"Vương thượng anh minh."

Cáp Vưu nghiêm túc gật đầu, khiến Hung Nô Vương không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

"Có điều, dựa theo ý tứ này của ái khanh, nước Hung Nô ta còn nên gia nhập hội Đồng Minh không?"

Hung Nô Vương thấy hơi lo lắng.

Vương triều Đại Hạ đã muốn ngăn cản nước Hung Nô gia nhập hội Đồng Minh, đưa đến uy hiếp, chủ ý là đối kháng tiền giấy Đại Kim, nếu như nước Hung Nô khăng khăng gia nhập Đồng Minh hội thì có rước lấy phiền phức không?

"Nên."

"Vương thượng, gia nhập hội Đồng Minh, mới là ổn định lâu dài."

"Lần này, vương triều Đại Hạ vì chống cự tiền giấy Đại Kim, vậy vương triều Đại Kim tất nhiên sẽ viện thủ, vả lại, gia nhập hội Đồng Minh, mọi người chính là minh hữu, vương triều Đại Hạ thực có can đảm dẫn binh tiến công, thân là nước đồng minh, sao lại khoanh tay đứng nhìn?"

"Nếu từ chối gia nhập hội Đồng Minh, thứ nhất sẽ khiến sĩ khí nước Hung Nô ta hạ xuống, thứ hai Đại Hạ đạt được âm mưu, thứ ba các đại vương triều cũng sẽ không để ý tới Hung Nô, nếu vương triều Đại Hạ chuẩn bị sẵn sàng, cho dù xâm chiếm thật, vương triều Đại Kim và vương triều Phù La, tuyệt đối sẽ không đáp ứng."

Ông ta lên tiếng, cẩn thận phân tích thế cục trước mắt.

Người này nói không sai.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài.

"Báo."

"Sứ thần Đại Kim, vạn dặm truyền đến thư tín khẩn cấp."

"Xin Vương thượng duyệt đọc."

Theo giọng nói này vang lên, đám người không khỏi vội vàng đưa mắt nhìn lại.

Hung Nô Vương nhận phong thư này.

Mở ra đọc, sau đó không khỏi vui mừng.

"Tốt lắm."

"Cáp Vưu, quả nhiên như ngươi nói."

"Vương triều Đại Kim cũng nhìn thấu âm mưu của Đại Hạ, vương triều Đại Hạ muốn cản trở Đại Kim phát triển tiền giấy."

"Hai tháng sau hội Đồng Minh chính thức cử hành, ngay tại nước Hung Nô, đến lúc đó các thế lực lớn đều sẽ tề tụ, đế vương Đại Kim nói ở trong thư, nếu vương triều Đại Hạ dám có bất kỳ một tia xâm chiếm, tất cả các nước Đông Hoang, cùng nhau tiêu diệt."

"Ha ha ha ha."

"Bản Vương trái lại muốn xem, vương triều Đại Hạ này còn có thủ đoạn gì nữa."

Hung Nô Vương sung sướng.

Mặc dù Cáp Vu nói rất nhiều, Logic cũng thông suốt.

Nhưng ông ta vẫn không yên lòng.

Bây giờ không giống nữa, vương triều Đại Kim phát thư tín tới, trong lời này có hàm ý ở bên ngoài, đó là ủng hộ vô điều kiện, mà hội Đồng Minh tổ chức đại hội, còn ổn định ở nước Hung Nô.

Đây chính là đang nói cho vương triều Đại Hạ, bọn họ không sợ, muốn động tới nước Hung Nô thì phải cân nhắc xem mình có đủ tư cách hay không.

Thời kỳ cường thịnh của vương triều Đại Hạ, cũng không chắc có thể diệt nước Hung Nô, huống chi hiện tại vương triều Đại Hạ còn gặp nhiều chuyện như vậy?

Hơn nữa còn có vương triều Phù La cùng vương triều Đại Kim trực tiếp viện trợ, đến lúc đó không chừng Tiên môn cùng Phật môn cũng ủng hộ.

Lúc này ông ta không hề sợ hãi.

Nếu không phải sợ ảnh hưởng quá lớn, ông cũng muốn hét lên.

"Nếu vậy, cứ dựa theo ý tứ này mà làm đi."

Hung Nô Vương nói.

Cho cả triều văn võ lui ra.

Chờ văn võ toàn triều lui ra, một bóng người xuất hiện ở chỗ này.

Là Đại Nho Khổng gia.

"Tiên sinh, tất cả chứng cứ phạm tội đều sạch sẽ sao?"

Hung Nô Vương nói chuyện có vẻ vội vàng.

"Bẩm Vương thượng, muốn giải quyết hoàn toàn, vẫn có chút phiền phức, cho thần thêm ba tháng, nhất định sạch sẽ."

Ông ta nghiêm túc nói.

"Phải nhanh lên."

"Làm phiền tiên sinh."

Hung Nô Vương thở dài, ông ta cũng hơi gấp gáp, nhưng cũng không tiện thúc giục.

"Xin Vương thượng yên tâm."

Người sau gật đầu.

Chuyện này, trong lòng của ông biết rõ, bởi vì nếu chuyện này bị phát hiện, đó không phải một chuyện nhỏ.

"Đúng rồi."

"Người xử lý việc này, đến lúc đó một người sống cũng không được để lại."

Hung Nô Vương tiếp tục nói.

"Đây là gần mười vạn người, giết hết toàn bộ sao?"

Đại Nho Khổng gia nuốt ngụm nước bọt, có phần kinh ngạc.

"Không phải người Hung Nô ta, giết thì giết thôi."

"Nhớ kỹ, chỉ một người sống cũng không được giữ lại."

Hung Nô Vương lên tiếng.

"Vâng."

Người sau gật đầu.

Như thế.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút.

Chuyện Long mễ vương triều Đại Hạ và chuyện tiến công nước Hung Nô, các vương triều Đông Hoang rất bình tĩnh.

Chỉ có một chuyện duy nhất xảy ra, đó là vương triều Đại Kim nói thẳng, nhận định vương triều Đại Hạ căn bản không có Long mễ.

Ngoài ra, không nói gì thêm.

Dân chúng Đại Hạ thì lại sĩ khí dâng cao, chuyện đánh trận, mặc kệ có đánh hay không, sĩ khí phải có, nhất là thiên địa chúc phúc qua đi, dân chúng không rõ tình huống cụ thể của Đại Hạ như thế nào.

Nhưng luôn có cảm giác Đại Hạ lớn mạnh vô địch, do đó, triều đình muốn đánh trận, tất cả mọi người đều ủng hộ.

Về phần kinh đô Đại Hạ.

Chủ đề sốt dẻo nhất không phải chuyện này.

Mà là Bất Dạ Thành Đại Hạ.

Dân chúng căn bản không biết Bất Dạ Thành Đại Hạ là cái gì, chỉ biết ở bên ngoài cửa thành kinh đô có xây một tòa thành nhỏ, là gì thì không biết, trước đó còn có suy đoán là Hầu phủ của Cố Cẩm Niên.

Hiện tại tin tức truyền ra, dân chúng thế mới biết đây là gì.

Nhưng sở dĩ nó có thể nhanh chóng chiếm lấy chủ đề, lý do vì chỉ cần đến Bất Dạ Thành Đại Hạ thì sẽ được tặng quà.

Với dân chúng mà nói, đó là chuyện quá tốt.

Quan trọng nhất, Bất Dạ Thành Đại Hạ là Cố Cẩm Niên mở ra nên càng hấp dẫn vô số dân chúng đến quan sát.

Trong khoảng thời gian này.

Từng chiếc từng chiếc thuyền rồng, hết chuyến này đến chuyến khác chở đến Bất Dạ Thành Đại Hạ, đại đa số là lương thực.

Còn có một số đồ vật ly kỳ cổ quái, đều bị che lại.

Ai cũng không biết cụ thể là cái gì.

Nhưng càng như thế, càng hấp dẫn người ta.

Đối với dân chúng kinh đô mà nói, thời gian mỗi ngày không có gì ngoài việc cơm nước xong xuôi sẽ ngồi buôn chuyện phiếm, nói chuyện phiếm xong uống non bình rượu, sau đó nghe tiểu khúc, có bạc thì đi câu lan chơi, không có bạc thì tự vui chơi.

Kẻ có tiền nhiều nhất cũng chỉ quanh quẩn viên tử rồi lưu luyến quên đường về.

Trừ những cái đó ra, kỳ thật không có hoạt động giải trí gì, về phần cưỡi ngựa bắn tên gì đó, những thứ này đều là người đặc biệt có tiền mới có thể chơi.

Bây giờ, đột nhiên có thêm một nơi, đương nhiên sẽ hấp dẫn mọi người.

Mười ngày qua, mỗi ngày toàn bộ Bất Dạ Thành Đại Hạ đều bề bộn nhiều việc.

Ngay cả triều đình cũng chú ý đến.

Biết là Cố Cẩm Niên làm ra, trên trên dưới triều đình đều rất nghi ngờ, không biết đây rốt cuộc là thứ gì.

Trong phủ Thái tử.

Nhìn thấy bố cáo của Bất Dạ Thành Đại Hạ, Lý Cao cũng thoáng thở phào, mấy ngày qua, tâm trạng ông ta đều không quá tốt.

Bây giờ thấy cảnh này cũng nhẹ nhõm đôi chút.

Mà trong hoàng cung.

Vĩnh Thịnh Đại Đế xem bố cáo rồi lại đưa mắt nhìn về phía Bất Dạ Thành.

Cuối cùng thở dài.

"Haizz. "

"Chuẩn bị ít bạc, qua mấy ngày nữa đưa đến cho Thái tử, nói là Cẩm Niên trả lại bạc cho hắn."

"Thật sự kéo theo Thái tử lỗ vốn, vậy sẽ phiền phức lắm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế phân phó Ngụy Nhàn.

Đồng thời thở dài, lắc đầu, căn bản không xem trọng Bất Dạ Thành Đại Hạ.

Rất nhanh, Vĩnh Thịnh Đại Đế xoay người trở lại trước án ngọc, tiếp tục nghiên cứu đại sự chinh phạt.

Ông muốn ngự giá thân chinh! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận