Đại Hạ Văn Thánh

1195 Lấy kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh! Nguyện người đọc sách Đại Hạ ta, người người như rồng!(10)

Đương nhiên, cái chính là trong tay bọn họ có kinh văn Thánh nhân.

Kinh văn Thánh nhân chia thành rất nhiều loại, nếu như chỉ là một chút kinh nghĩa hoặc cảm ngộ thì ý nghĩa không lớn, ít nhất đối với tình hình bây giờ mà nói, không có ý nghĩa lớn.

Nhưng nếu là kinh văn định tai cứu nạn, vậy ý nghĩa sẽ khác.

"Học sinh bái kiến Văn Cảnh tiên sinh."

Hai người đi tới trước mặt Tô Văn Cảnh, bái lạy Tô Văn Cảnh, sau đó trực tiếp đưa kinh văn Thánh nhân cho Tô Văn Cảnh, không hề dây dưa dài dòng.

Lòng chân thành này khiến các Đại Nho rất kích động và kính nể.

"Tốt."

"Lão phu thay mặt chúng sinh Đại Hạ, đa tạ hai vị."

Tô Văn Cảnh cũng rất kinh ngạc, đồng thời đối với lai lịch của hai người, ông không biết rõ, có điều đến lúc này, hai người đưa kinh văn Thánh nhân tới, mặc kệ họ có ý đồ gì, Tô Văn Cảnh đều có lòng kính trọng.

Lại nói, hai người này cũng không nhất định là ôm theo ý đồ, bọn họ hoàn toàn có thể trốn đi.

Kinh văn Thánh nhân có giá trị liên thành, đang lúc nguy nan, lấy ra đã là hành động cực tốt, người bình thường cũng không có được tấm lòng rộng rãi hào phóng đến như thế.

"Tiên sinh khách khí, tiên sinh vì chúng sinh Đại Hạ, thà rằng vứt bỏ cảnh Bán Thánh, học sinh thẹn không bằng."

"Tiên sinh nói quá lời, học sinh chính là người đọc sách Đại Hạ, đã là người đọc sách, vậy nên vì Đại Hạ làm một vài điều thực tế."

Hai người cung kính, biểu hiện làm các Đại Nho không khỏi cảm thấy vô cùng tốt.

Mà bên trong hoàng cung Đại Hạ.

Sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng không khỏi kích động, nguy nan trước mắt, vẫn có người đứng ra trợ giúp Đại Hạ.

Điều này khiến ông hết sức cảm động.

"Đợi Thiên tai Đại Hạ định ra, tất có trọng thưởng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, ông trực tiếp hứa hẹn, mặc dù đang ở trong lúc mấu chốt, hứa hẹn điều này trông có vẻ hơi kì quái, nhưng hai người Lý Nhược Du và Lục Thành Ngôn khẳng khái như thế.

Nếu không nói lời gì, chẳng phải chứng tỏ vị đế vương là ông rất hẹp hòi ư?

"Chư vị."

"Đại Hạ đã đến lúc sinh tử tồn vong."

"Phàm là người đọc sách Đại Hạ ta, hãy tụng niệm kinh văn Thánh nhân, lần này, nếu có thể vượt qua đại nạn, tất cả người đọc sách, đều có gia trì."

Tô Văn Cảnh nói.

Dù vứt bỏ tu vi Bán Thánh, nhưng đứng ở trong trận pháp, ông cũng có thể truyền đạt âm thanh.

Mà khi ông nói như vậy.

Vào lúc này.

Trong Đại Hạ, tất cả người đọc sách vội giữ vững tinh thần, tỉnh lại từ trong tuyệt vọng.

Hưởng ứng Tô Văn Cảnh.

Từng tiếng tụng kinh vang lên, đồng thanh vang vọng, hạo nhiên chính khí như sông lớn, lần nữa hội tụ thành biển rộng.

Tràn vào thư viện Đại Hạ.

Hai Thánh khí vào lúc này cũng đã bay lên một lần nữa, Thánh khí bên trong Khổng phủ cũng hưởng ứng.

Sau đó, Tô Văn Cảnh triển khai kinh văn Thánh nhân, hai cuốn kinh văn hóa thành hai Chân Long, bay vút lên trời, bên trong Khổng phủ, cũng có một cuốn kinh văn Thánh nhân, cùng bay lên phía trên bầu trời.

Quốc vận Đại Hạ cũng theo sau.

Ba Thánh khí mở đường che chở cho bốn Chân Long. Trận chiến này, quyết định tất cả.

Ở giữa tinh không.

Bốn Chân Long trực tiếp va chạm cùng viên đá lửa.

Trong chốc lát, tia lửa văng tung tóe, giữa tinh không, vang lên âm thanh khủng bố, nhưng tiếng vang này không truyền đến mặt đất.

Vô số thế lực lớn đều đang nghiêm túc quan sát.

Bọn họ chờ kết cục.

Một mắt cũng không muốn lơ là.

Mà ở bên ngoài kinh đô ba ngàn dặm.

Hai bóng người đứng phía trên một ngọn núi vắng vẻ.

Một người mang mặt nạ, chính là Lục Vân đã đến Ninh Vương phủ vài ngày trước đó, hắn ta đứng chắp tay, không nhìn Thiên tai này.

Bên cạnh hắn ta, thì có một nam tử toàn thân chìm trong hạo nhiên chính khí, nam tử mặc y phục màu trắng, dịu dàng như ngọc, Ngọc quan Kỳ Lân buộc tóc, mày kiếm mắt sáng, khí chất siêu phàm.

Hắn ta yên lặng nhìn về phía kinh đô Đại Hạ, trong tay cầm một quyển kinh văn.

"Sư đệ."

"Thời khắc mấu chốt, hãy đưa ra nửa cuốn kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh này, có thể ổn định tai họa Đại Hạ, cứu vãn vương triều Đại Hạ đang chìm trong biển lửa, lúc đó, thanh danh của ngươi, danh dự của ngươi, sẽ trực tiếp vượt qua Cố Cẩm Niên."

"Sau khi Thiên tai Đại Hạ kết thúc, vô số ban thưởng, chỉ sợ ngươi sẽ chiếm được một phần ba."

"Hơn nữa, địa vị của ngươi ở vương triều Đại Hạ sẽ không kém gì Cố Cẩm Niên, từng bước một đè chết hắn ta, Thiên mệnh của hắn ta, cũng sẽ bị ngươi không ngừng xâm chiếm từng bước, ngươi hiểu chưa?"

Lục Vân nói với ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

Nghe vậy, người sau không có biểu hiện vui mừng, vẫn vô cùng bình tĩnh như trước.

"Chỉ là một tên Cố Cẩm Niên, không phải là kẻ địch của ta, ta tới đây cũng không phải vì nhằm vào Cố Cẩm Niên, thôn phệ quốc vận Đại Hạ mới là mục đích của ta."

"Nhưng tất cả vẫn phải đa tạ Phủ chủ, nếu không có Phủ chủ, không có khả năng tạo ra Thiên tai kinh khủng như vậy."

"Tất cả mọi người ngàn tính vạn tính, cũng sẽ không ngờ được, bọn họ đều nằm trong kế hoạch của Phủ chủ, nằm trong kế hoạch của phủ Đại Đạo ta, Trích Tinh Tử sư huynh không hổ là đệ nhất mưu sĩ của phủ Đại Đạo, thế mà bày ra một ván cờ như thế, thật sự kinh khủng."

Hắn ta lên tiếng, gián tiếp nói ra tất cả chân tướng.

Phủ Đại Đạo mới là kẻ phía sau màn thật sự.

Phủ chủ tạo ra tình thế, còn Trích Tinh Tử bày ra đại cuộc này.

"Trích Tinh Tử sư huynh dù sao cũng lớn hơn chúng ta hai mươi tuổi, có năng lực này cũng là hợp lý."

"Đợi đến khi ngươi thôn phệ xong quốc vận của vương triều Đại Hạ, ta lại tới tìm ngươi, ta còn có chuyện khác muốn làm."

"Sau khi Thiên tai Đại Hạ kết thúc, tai ương Tiên môn, tai ương Phật môn, tai ương Trung Châu, bất kỳ một nơi nào cũng đều là mục tiêu của ta."

"Chủ yếu là tai ương Phật môn, Lục Đạo Địa phủ sẽ xuất hiện, Phủ chủ chuẩn bị cho ta nửa cuốn chân kinh Cổ Phật, độ hóa vô số oan hồn Lục Đạo Địa phủ là ta có thể lập tức bước vào đệ thất cảnh."

"Ngươi nhất định phải áp chế Cố Cẩm Niên, hắn ta có thể lấy ra chân kinh Cổ Phật, rất có thể sẽ phá hỏng đại sự của ta."

"Nếu tai ương Phật môn bị hắn đoạt đi công đức, đối với ta mà nói sẽ có chút phiền toái."

Lục Vân nói như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận