Đại Hạ Văn Thánh

Chương 167 Tai họa ở Giang Ninh, lòng người bàng hoàng, kinh đô Đại Hạ cuồn trào sóng ngầm. (3)

Trong chốc lát, hai người còn lại trầm mặc.

Liên quan tới sự tình Vĩnh Thịnh Đại Đế giết thương, kỳ thật trong lòng họ cũng biết sơ sơ, chỉ là không nghĩ tới bệ hạ sẽ dùng cách này.

Về phần kế sách được dâng lên, mọi người biết rõ, khẳng định là bệ hạ làm một tuồng kịch thôi.

Để Cố Cẩm Niên đứng ra, Tô Văn Cảnh hát vai phụ, cuối cùng triều đình thi hành.

Nếu thật sự rước lấy phiền phức, tất cả mũi giáo đều sẽ chỉ về phía Cố Cẩm Niên, nhưng Cố Cẩm Niên là ai? Một tên mao đầu tiểu tử mà thôi.

Vì sao Triều đình lại tin tưởng lời Cố Cẩm Niên? Đơn giản là vì thấy Cố Cẩm Niên viết ra văn chương thiên cổ, cho nên họ phán đoán bị sai lầm.

Triều đình gánh một phần trách nhiệm, Cố Cẩm Niên cõng phần đa.

Nhưng vậy thì như thế nào?

Ngươi dám động vào Cố Cẩm Niên ư?

Phía sau Cố Cẩm Niên là ai? Là quốc công phủ, là Trấn Quốc Công, là Cố lão gia tử, những thế gia môn phiệt này không sợ chết sao?

Chống chọi được đến lúc coi như Cố gia rơi đài, cũng có thể hung hăng cắn đứt cổ đám người này.

Như vậy người cuối cùng được lợi là ai?

Là Hoàng đế.

Thế gia môn phiệt vì sao dám đối nghịch cùng Hoàng đế, là bởi vì lúc đối mặt Hoàng đế, bọn hắn là một thể.

Nhưng vì sao không dám đối nghịch với Trấn Quốc Công, là bởi vì lúc đối diện Trấn Quốc Công, bọn hắn không phải một thể.

Nói ra thì trong này lại dính đến rất nhiều quyền lực.

Nhưng không thể phủ nhận một điều.

Hoàng đế muốn động đao với thương nhân ở Giang Ninh quận.

Vả lại rất có thể phải liên lụy ra càng nhiều chuyện hơn, thương nhân Giang Ninh quận tính là cái gì?

Thế gia môn phiệt mới là mấu chốt.

Hai người Từ Lai suy tư cặn kẽ, càng nghĩ càng thấy kinh khủng.

Theo như họ nghĩ, chuyện Giang Ninh quận rất có khả năng sẽ dẫn ra phiền toái lớn hơn, nếu bệ hạ chỉ muốn xuất đao với thương nhân thì sẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Rất có khả năng muốn đem một vài thế gia môn phiệt lớn ra chém chung.

Đó là một tín hiệu.

Không thể nói chắc chắn sẽ xảy ra.

Nhưng có khả năng lớn xảy ra.

Nếu không đang lúc tai hoạ, không chịu áp chế thương nhân tăng giá mà còn phóng túng cho họ tăng giá là có ý gì?

"Được rồi."

"Bất kể như thế nào, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đi."

"Không cần bàn những chuyện khác."

Lúc này, Hồ Dung đứng dậy, hắn duỗi eo, không nói gì thêm.

Nên nói đã nói xong.

Còn lại, cứ để hai người họ tự thể ngộ.

Hồ Dung rời khỏi sảnh đường.

Hai người nhìn nhau một lát.

Loại chuyện này, người thường khó mà đoán biết được, Hồ Dung biết được, nhưng kỳ thật cung không cần nói với hai người họ.

Bây giờ nói ra là có ý coi trọng họ.

Chẳng qua hai người cũng không nói gì, chỉ đứng dậy rời đi, mỗi người mang một tâm tư riêng.

Cùng lúc đó.

Đại Hạ, trong phủ Tần Vương.

Một người đàn ông đứng trước mặt Tần Vương, vô cùng cung kính.

"Điện hạ."

"Giá lương thực Giang Ninh quận tăng đến sáu mươi lượng bạc một thạch, có tin đồn rằng Giang Ninh phủ đã mất kiểm soát, quận thủ Trương Dương trắng trợn vơ vét của cải, thông đồng làm bậy cùng nhóm lái buôn."

Nam tử mở lời, báo cho Tần Vương biết chuyện Giang Ninh quận.

"Thông đồng làm bậy?"

"Quận thủ một phương, muốn vơ vét của cải cần gì phải dính lứu tới đám thương nhân này."

"Thật nực cười."

Tần Vương ngồi trên ghế cao, tướng mạo hắn không anh tuấn, ngược lại còn hơi dữ tợn, trên gò má trái có một vết sẹo không sâu, nhưng khiến người ta cảm giác hắn rất bá đạo.

Đây là Nhị hoàng tử của Đại Hạ, Tần Vương điện hạ.

Năm đó đi theo Vĩnh Thịnh Đại Đế khởi nghĩa mưu phản, Tần Vương điện hạ một ngựa đi đầu, mấy lần cứu giá, dẫn ba ngàn tinh nhuệ phá thành chỉ trong vòng bảy ngày, dũng mãnh vô song.

Bây giờ chấp chưởng quân doanh của Đại Hạ, nắm giữ binh ấn Hổ Phù.

Hắn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thái tử, gần như không có kẻ thứ hai.

Khi biết được tình hình thực tế ở Giang Ninh quận, Tần Vương trực tiếp phủ nhận lời đồn kia.

Sau đó hắn đứng dậy, chậm rãi suy tư.

Sau một lúc lâu, Tần Vương Lý Toại đã hiểu rõ nhân quả trước sau.

"Muốn động đao với tiểu thương Giang Ninh quận ư?"

Trong nháy mắt hắn đã phát giác ra, sau đó nhìn qua nam tử trước mắt nói.

"Truyền lệnh bản vương, lệnh cho ba nhà Dương, Triệu, Chu không được tham gia vào chuyện Giang Ninh quận, nói với bọn hắn, nếu ai dám đụng vào Giang Ninh quận, mượn cơ hội phát tài, bản vương quyết không khoan dung."

Sau khi Lý Toại đoán ra, chuyện đầu tiên hắn làm là để các thế gia dưới tay mình thu liễm lại.

"Tuân lệnh."

Người sau đáp ứng.

Lúc này bỗng nhiên có một giọng nói cất cao.

"Điện hạ, Ngụy Vương điện hạ có việc cầu kiến."

Theo giọng nói của người hầu truyền đến, Tần Vương phất tay, nam tử lập tức rời khỏi.

Không bao lâu.

Một bóng người nhanh chóng đi vào.

"Ngu đệ bái kiến nhị ca."

Bóng người xuất hiện là một nam tử gầy còm, mặc áo mãng bào, trông có vẻ tinh khôn lão luyện.

"Lão tam, không cần đa lễ thế đâu."

"Đến đây, ngồi xuống đi."

Thấy vị tam đệ này của mình, Lý Toại không khỏi cười cười, hắn để đối phương tới ngồi xuống, đồng thời cũng không che dấu mà nói.

"Lão tam, hôm nay đệ đến tìm nhị ca, là vì chuyện Giang Ninh quận sao?"

Lý Toại rất trực tiếp, hỏi thăm đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận