Đại Hạ Văn Thánh

1100 Bệ hạ! Đại Hạ ta giàu rồi! Vĩnh Thịnh Đại Đế kinh ngạc!(7)

Còn ngươi lại muốn ra ngoài làm cái gì?

Muốn đi ra ngoài giải sầu một chút?

Ngươi cũng xứng đi giải sầu? Người khác thấy ngươi là gai mắt, cút về làm ruộng mau.

Cái gì?

Ngươi ngã bệnh? Muốn đi gặp lang trung?

Ăn gạo tốt như vậy, ngươi còn sinh bệnh sao? Người tới, bắt tên này lại, bình thường trông tên này cũng không phải là người tốt, tra rõ ràng, xem hắn ta có phải gian tế không.

Phần lớn là đối thoại như vậy, những tộc lão sau khi ăn Chân Long bảo gạo, tinh thần phấn chấn, bảo bọn họ làm ruộng vẫn còn có chút không được, vì vậy an bài họ canh ở cửa thành, hoặc là cửa thôn, cùng với mười mấy tướng sĩ làm chỗ dựa cho bọn họ.

Trong trong ngoài ngoài, ai dám làm loạn?

Ngươi có chuyện gì hay không, lão nhân trong thôn sao lại không biết? Ngươi là ai, lão nhân trong thôn không biết ư.

Chiêu này của Cố Cẩm Niên thật sự quá tuyệt.

Cho nên toàn bộ quận Giang Trung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai biết, bên ngoài cũng không biết tình hình bên trong, bên trong cũng không biết bên ngoài thế nào.

Cho dù có một vài cao thủ muốn trà trộn đi vào, đến lần đầu nên chưa quen cuộc sống nơi đây, cái gì cũng không biết rõ ràng, mà bây giờ dân chúng lại tin tưởng Cố Cẩm Niên vô điều kiện.

Phát hiện có gương mặt lạ, trực tiếp báo cáo cho huyện nha quan phủ.

Trấn Quốc Công mang theo mười mấy Đại tướng tới, người nào không mạnh? Trừ phi là cao thủ đệ lục cảnh, nếu không, đừng hòng đi vào bên trong quận Giang Trung.

Nếu là cao thủ đệ lục cảnh, Cố Cẩm Niên cũng có thể phát hiện được.

Toàn bộ quận Giang Trung, vững như thành đồng.

Mà càng như vậy, bên ngoài lại càng xác định quận Giang Trung đã đến mức khó có thể khống chế, nếu không, tại sao phải làm vậy?

Đề phòng cái gì?

Trước đó trồng gạo sao không phòng?

Lúa mọc rễ nảy mầm sao không phòng?

Hơn nữa loại chuyện mọc rễ nảy mầm này, theo lý thuyết có phải nên chiêu cáo thiên hạ không? Cổ vũ sĩ khí?

Nhưng tại sao Đại Hạ lại không làm như vậy?

Vì cái gì? Bởi vì có đồ tốt nên không muốn lấy ra, sợ dân chúng cả nước cười tươi như hoa nở à?

Ngươi có tin không?

Dù sao Ninh Vương, vương triều Đại Kim, Phù La, Trung Châu, nước Hung Nô, các phiên vương lớn, tất cả đều bày tỏ không tin.

Nhưng không thể không nói.

Toàn bộ vương triều Đại Hạ đã thay đổi hướng gió.

Đúng vậy, thay đổi.

Trên dưới cả nước, tất cả địa phương đều xuất hiện cùng một loại lời nói.

Phải tin tưởng quận Giang Trung.

Phải tin tưởng Thiên Mệnh Hầu Cố Cẩm Niên.

Phải tin tưởng triều đình Đại Hạ.

Ăn ngay nói thật, cái này rõ ràng là có người cố ý hành động, hơn nữa không phải người của triều đình.

Về phần cụ thể là ai, không ai biết.

Nhưng có thể nhìn ra được, có người đang khiến dân chúng tăng lòng tin, để dân chúng sinh ra kỳ vọng to lớn đối với quận Giang Trung.

Chỉ cần quận Giang Trung vượt qua được, sĩ khí tăng cao.

Nhưng một khi quận Giang Trung không chịu đựng được, hoặc xảy ra bất cứ một chút vấn đề, kỳ vọng to lớn, sẽ ngay lập tức, biến thành oán thán kinh khủng, cắn ngược lại vương triều Đại Hạ.

Một chiêu này rất ác.

Gần như dồn vương triều Đại Hạ vào chỗ chết.

Không cho vương triều Đại Hạ xảy ra bất kỳ một sai số nhỏ nào.

Quận Giang Trung xong, Đại Hạ liền thật xong.

Mà trong đại doanh.

Sau khi Cố Cẩm Niên biết được chuyện này, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Quả nhiên.

Xem ra vẫn phải tiếp tục phong tỏa tin tức.

"Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tháng sau có thể kiểm nghiệm thành quả rồi."

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi.

Như thế, thời gian dần trôi.

Tình hình đại nạn quận Lũng Tây đã được khống chế ổn định, uy vọng của Thái tử quả thật rất dễ dùng, trên dưới một lòng, cứu viện đã hoàn thành, hiện tại có hai việc chính cần cân nhắc.

Một chuyện là lương thực hậu cần.

Một chuyện là trùng tu sửa chữa sau thiên tai.

Hai vấn đề này, quận Lũng Tây đều phải xử lý, nhưng ít ra không có vấn đề lớn khác.

Hỏa hoạn ở quận Đông Lâm vẫn không thể dập tắt, thế lửa quá lớn, đã ảnh hưởng đến toàn bộ nửa khu vực phía Đông, một vùng trời đỏ rực, tro bụi cuồn cuộn, thiếu rất nhiều bùa cầu mưa.

Quận Nam Việt cứu viện chậm chạp, nhưng ít nhất cũng tốt hơn quận Đông Lâm nhiều, băng tuyết đã bắt đầu có dấu hiệu hòa tan.

Chỉ là, ánh mắt mọi người đều tập trung ở quận Giang Trung.

Dù sao ai cũng biết, đây mới là nơi quan trọng nhất.

Nếu quận Giang Trung náo loạn, vậy thật sự xong hết rồi.

Triều đình Đại Hạ.

Cuối cùng một số giọng nói vang lên.

Nhằm vào chuyện Cố Cẩm Niên chẩn tai, công kích rất mãnh liệt.

Điều khiển năm mươi vạn đại quân, phong tỏa tin tức từ trong ra ngoài, cộng thêm quận Giang Trung đến cùng là tình huống như thế nào, không có ai biết.

Một số tin đồn cũng truyền ra.

Tấu chương tố tội Cố Cẩm Niên cũng không ít, trong triều đình vẫn không nhiều, chủ yếu là phiên vương và quan viên các nơi.

Quận Giang Trung phong tỏa tin tức quá mức nghiêm mật.

Gần như không nghe được tin tức gì.

Những việc này đều khiến người ta bất an, cũng trở thành một thủ đoạn để người khác công kích Cố Cẩm Niên.

Không chỉ như vậy.

Phiên vương các nơi cũng thường thượng dâng tấu lên, yêu cầu lương thảo, họ có ý đồ gì thì ai cũng biết.

Còn có một số chuyện khác.

Có rất nhiều quan khố các nơi bị thiếu lương thực, lúc trước có Huyền Đăng Ti nhúng tay, rất nhiều địa phương cũng thành thật bù đắp, mặc kệ dùng biện pháp gì, ít nhất lương thực cũng đã được bù vào.

Nhưng khi một vài chuyện thị phi của quận Giang Trung truyền ra ngoài, rất nhiều nơi trực tiếp không bổ sung, chỉ giết hai tên quan viên, tùy tiện viết một phong tấu chương dâng lên là xong.

Nhất là vùng Giang Nam, nạn lần này quyên tặng ít nhất, tồn lương ít nhất, chỉ giết bốn tên quan viên Thất phẩm, đã muốn kết án.

Cái này thật sự là lợi hại.

Rất hiển nhiên, đám người đó đều cho rằng Đại Hạ sẽ lập tức lâm vào nội loạn, dứt khoát chỉ ứng phó cho qua chuyện.

Hơn nữa không phải một nơi.

Là rất nhiều nơi.

Đám người này có lẽ là liên thủ với nhau, đằng sau họ không biết còn có bao nhiêu thế lực chống đỡ.

Thế gia!

Phiên vương!

Lợi hại lắm.

Trong triều đình, Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe Hà Ngôn báo cáo, im lặng không nói một lời.

Ông sẽ nhớ lấy tất cả ở trong lòng.

Chờ thiên tai Đại Hạ kết thúc.

Ông đây sẽ động đao thật .

Đến lúc đó, máu chảy thành sông.

"Bệ hạ, có quan viên địa phương đến báo... Vật tư vận chuyển về quận Đông Lâm để chẩn tai, hình như... Ít đi rất nhiều."

Lúc này, giọng nói của Hà Ngôn vang lên.

Nói ra một chuyện cuối cùng.

Ngay sau đó, văn võ toàn triều chấn động.

Vật tư chẩn tai ít đi?

Lúc mấu chốt này, còn dám động đến đồ chẩn tai?

Cuồng vọng đến mức độ này sao?

Quả nhiên là muốn tạo phản?

Nhưng mà, bách quan lộ vẻ kinh ngạc sợ hãi, còn Vĩnh Thịnh Đại Đế chỉ nhấc lên chút gợn sóng nói.

"Sai người điều tra rõ ràng."

Không hề tức giận, chỉ nói một câu vô cùng đơn giản .

Dẫn tới bách quan trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Loại chuyện như thế này là chuyện lớn, biểu hiện này của Vĩnh Thịnh Đại Đế, quá mức kì lạ nhỉ? Chẳng lẽ thật sự sắp xảy ra chuyện sao?

Như thế.

Tin tức trong triều đình hôm nay, lại bị truyền ra ngoài, lời nói và biểu hiện của Vĩnh Thịnh Đại Đế, cũng bị truyền ra ngoài.

Điều này càng khiến rất nhiều thế lực hơn, chắc chắn quận Giang Trung đã xảy ra chuyện lớn.

Mà rất nhanh.

Trong một hai tháng này cũng gần như vậy.

Cứ thế.

Trong nháy mắt đã hơn hai mươi ngày trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận