Đại Hạ Văn Thánh

829 Chuyện thôn phế tích, Cố Cẩm Niên giận dữ điều khiển đại quân san bằng Ninh Vương phủ!

Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.

Nơi biên cảnh hoang vu đáng sợ.

Một cỗ ngọc liễn chạy chậm rãi.

Mấy trăm tinh nhuệ ở xung quang hộ giá, cảnh giác nhìn về bốn phía. Mặc dù bọn họ biết có cường giả Võ Vương âm thầm bảo hộ Cố Cẩm Niên.

Nhưng đề phòng bình thường vẫn phải có.

Không thể để mọi chuyện đều do Võ Vương đến xử lý, chuyện nhỏ cũng phải xuất hiện thì bọn họ không hề có tác dụng.

Bên trong ngọc liễn.

Cố Cẩm Niên đang cùng Khổng Hiên đàm luận Nho nghĩa.

Không thể không nói, gia hỏa Khổng Hiên này mặc dù thi từ rất khó được nhưng Nho nghĩa thì thực sự có chút ít.

Cái gọi là Nho nghĩa chính là tư tưởng trung tâm của người đọc sách.

Nói đơn giản chính là vì sao ngươi muốn đọc sách. Đọc sách có tác dụng gì. Ngươi đọc sách vậy về sau ngươi muốn làm gì.

Bốn câu Lập Ngôn không phải là một câu trả lời mà là một mục tiêu cao cả.

Nhưng kinh nghĩa Nho đạo lại là tư tưởng Trung tâm.

“Cẩm Niên huynh.”

“Đệ cho rằng, tư tưởng không nên bị trói buộc. Lúc trước thân còn ở Khổng gia, ta không cảm thụ được điều này. Sau khi ta chu du liệt quốc mới dần dần phát hiện, rất nhiều người đều bị tư tưởng trói buộc lại.”

“Có một loại cảm giác bảo thủ không chịu thay đổi, nghiên cứu suy nghĩ của Thánh Nhân là không sai nhưng chi ngôn của Thánh Nhân lại trở thành gông xiềng. Vậy sẽ vĩnh viễn không cách nào đạt đến độ cao mới.”

“Nhưng lại không thể đi theo duy tâm. Thế gian này có rất nhiều chuyện không thể quá thẳng. Ngay thẳng không thích hợp ở nhiều chỗ nhưng nếu quân tử không ngay thẳng thì sao có thể xưng là quân tử?”

“Nhưng ngu đệ nhìn theo huynh trưởng dường như thấy được câu trả lời. Chỉ là khó mà quy hoạch rõ ràng. Nếu như có thể quy hoạch thành công, ngu đệ có dự cảm là đem tân Nho nghĩa này khai tông lập phái là hoàn thành Lập Ngôn Thánh Nhân.”

Khổng Hiên nói rất chăm chú.

Mà bên trong ngọc liễn, Cố Cẩm Niên thật đúng có chút giật mình.

Lời nói của Khổng Hiên bao quát tất cả hành vi của mình, thật ra chỉ có bốn chữ.

Tri hành hợp nhất.

Thứ này chính là tư tưởng tân Thánh, chính là ngôn luận kinh điển của Bán Thánh Vương Dương Minh. Mà sở dĩ Vương Dương Minh là Bán Thánh cũng không phải là vì ông ấy không đủ tư cách.

Mà là vấn đề thời gian.

Ở kiếp trước nếu như thêm 500 năm thì Vương Dương Minh tất nhiên sẽ thành Thánh nhân Nho gia, cần thời gian để lên men.

Chỉ là tri hành hợp nhất, bốn chữ vô cùng đơn giản lại tràn đầy trí tuệ vô tận, phải nghiêm túc giải thích. Ba ngày ba đem cũng không nói hết nhưng muốn giải thích đơn giản thì một câu cũng có thể nói xong.

Chủ yếu vẫn là xem ngộ tính của đối phương.

Đây cũng là cánh cửa của tâm học, phải cẩn thận nghiên cứu hoặc là đốn ngộ ngẫu nhiên. Không phải cơ bản không cách nào nhập môn.

Cố Cẩm Niên kiếp trước đã nghiên cứu qua tâm lý học mà hắn lại là người yêu thích tâm lý học. Về phần có nhập môn hay không chính Cố Cẩm Niên cũng không rõ.

Nhưng nếu bây giờ quay đầu nhìn lại không thể không nói, mỗi chuyện mình làm đều chịu ảnh hưởng của tâm lý học.

Nhưng cụ thể như thế nào, Cố Cẩm Niên không rõ được. Cần nhìn thời gian đi đốn ngộ thật tốt một chút.

“Có suy nghĩ này không tệ. Nhưng mà cũng không thể chỉ nhìn về phía một mình ta.”

“Trên thế gian này còn có nhiều người đáng giá để đệ đi nhìn, đi học. Bất kể là ai, vương hầu tướng lĩnh cũng tốt, dân chúng bình thường cũng được. Ba người đi qua tất có lão sư ta ở chỗ này, hiểu chưa?”

Cố Cẩm Niên lên tiếng chỉ điểm. hắn cũng không phải sợ đối phương nhìn chằm chằm vào mình, từ đó đốn ngộ ra tri hành hợp nhất.

Nói lời thật lòng.

Nếu như thực sự có người có thể đốn ngộ ra tri hành hợp nhất, bất kể là ai chỉ cần không phải tử thù của mình là được.

Nếu hắn ta đốn ngộ ra tri hành hợp nhất hoặc là tân Nho nghĩa khác, có thể vì trời đất lập tâm, vì dân lập mệnh, vì hướng Thánh kế tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình thì Cố Cẩm Niên không có chút ghen ghét hâm mộ nào chỉ toàn là kính nể.

Hung, dân chúng khổ.

Vong, dân chúng khổ.

Cố Cẩm Niên cũng muốn dân chúng sống tốt một chút. Mình làm một Hầu gia tiêu sái. Về sau vận khí tốt có thể làm một Vương gia tiêu sai. hắn cũng rất vui vẻ.

Làm gì phải khổ cực mệt mỏi như vậy?

“Lời nói của huynh trưởng khiến ngu đệ minh ngộ. Đa tạ huynh trưởng chỉ giáo.”

Khổng Hiên đứng dậy rất cung kính hành lễ với Cố Cẩm Niên, vô cùng chăm chú.

Tên Khổng Hiên này tính cách quả nhiên tốt, ăn ngay nói thật lại khiêm tốn lễ phép, cùng mình không kém cạnh.

Cuối cùng cũng gặp được một người đọc sách bình thường.

Nhưng mà nhìn Khổng Hiên như thế, Cố Cẩm Niên kéo nhẹ ống tay áo Khổng Hiên, thần sắc chân thành nói.

“Hiền đệ, huynh trưởng hỏi ngươi chuyện này, đệ phải trả lời nghiêm túc.”

Cố Cẩm Niên lôi kéo Khổng Hiên, vô cùng chăm chú.

“Xin huynh trưởng nói thẳng.”

Người kia có chút hiểu kỳ, không biết Cố Cẩm Niên muốn hỏi điều gì.

“Ăn ngay nói thật, đệ đã đến câu lan (kỹ viện) hay chưa?”

Sắc mặt Cố Cẩm Niên nghiêm túc nhìn Khổng Hiên.

Thốt ra lời này, Khổng Hiên sửng sốt tại chỗ.

A?

Tại sao người đột nhiên hỏi cái này?

“Cái này.”

Khổng Hiên hơi khẩn trương, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

“Cái này cái gì mà cái này, đã đến là đến, không đến là không đến, có gì mà khó nói.”

Ngữ khí của Cố Cẩm Niên có chút không kiên nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận