Đại Hạ Văn Thánh

Chươgn 525 Triều đình xôn xao, oán khí tụ họp, Cố Cẩm Niên cực khổ tiễn đưa(2)

“Mạt tướng!”

“Tuân lệnh!”

Giờ khắc này, giọng nói Từ Tiến vang vọng khắp nơi.

Hắn là một nam tử hán cương nghị thẳng thắn. Giờ khắc này cũng không nhịn được mà rưng rưng nước mắt. Hắn cũng có đứa trẻ, có thể cảm nhận được nỗi khổ sở của dân chúng.

Thử hỏi một chút nếu con của mình đột nhiên mất tích, mình đau khổ tìm kiếm nhiều năm như vậy, dù kết quả cuối cùng là bị bán đi cũng có thể chấp nhận. Chí ít một ngày nào đó còn có thể gặp nhau.

Nhưng đã chết thì bọn họ không thể nào chấp nhận nổi. Chính mình cũng không có cách nào chấp nhận.

Giờ khắc này, giọng nói của hắn vang lên như sấm. Không chỉ vì quân lệnh như núi mà chủ yếu là vì phẫn nộ trong lòng.

Tất cả quân nhân đều rung động vì thế. Họ cầm chặt binh khí trong tay, mắt ngấn lệ, càng là hận, là giận, là cực kỳ tức giận.

Nhóm dân chúng đứng xem cũng từng người nghe tiếng rơi lệ. Bọn họ vốn dĩ đến đây xem náo nhiệt.

Vừa đúng lúc cũng thấy người bên cạnh trải qua chuyện này cho nên bọn họ cũng có cảm xúc. Lúc nhìn thấy những người cha mẹ gào khóc vì mất đi con cái.

Bọn họ cũng không nhịn nổi nước mắt. Từng dân chúng quỳ trên mặt đất, có dân chúng càng ôm chặt con của mình vào lòng.

“Xin thế tử điện hạ vì người dân chúng ta chủ trì lẽ phải, chúng ta chờ một lẽ phải.”

Dân chúng cùng nhau quỳ xuống. Bọn họ tự động quỳ.

Cái quỳ này.

Không bởi vì quyền thế của Cố Cẩm Niên.

Cái quỳ này.

Không bởi vì sợ hãi hay không.

Mà là thực sự nhất thiết hi vọng Cố Cẩm Niên có thể giải oan cho dân, có thể giải oan cho dân chúng.

Thảm án.

Đây là thảm án nhân gian.

“Thế tử điện hạ, bất kể như thế nào bọn người Chu Hạ nhất định phải do bệ hạ xử lý. Ngài ngàn vạn lần không thể làm vậy. Lão phu biết được thế tử điện hạ một lòng vì dân nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Việc này không thể lỗ mãng.”

Quan viên Hình bộ lên tiếng nói. Hắn cũng rơi lệ, cũng đau lòng những đứa trẻ của những người làm cha mẹ này nhưng quốc pháp còn ở trước mặt cũng không cho phép bất cứ ai chà đạp.

Chỉ là vừa dứt lời.

Cố Cẩm Niên vẫn không động đậy.

Bọn người Từ Tiến càng vô cùng bá đạo. Trực tiếp đem đám người Chu Hạ giam tại chỗ, muốn hành hình bọn chúng.

“Cố Cẩm Niên.”

“Ngươi còn muốn như thế nào, Đại Hạ có luật pháp của Đại Hạ. Đây là điều cơ bản của một nước, ngươi không thể làm như thế.”

“Hôm nay có bản vương ở đây, những người này ngươi không giết nổi.”

Giọng nói của Kỳ Lâm Vương vang lên.

Tại thời khắc mấu chốt, Kỳ Lâm Vương vẫn phải bảo hộ đám người Chu Hạ.

Bi kịch nhân gian hay không hắn không quan tâm.

Người có thể ngồi vào vị trí này, ý chí sớm đã sắt đá.

Bọn người Chu Hạ nhất định phải được an toàn.

Nguyên nhân bảo vệ thì không ai biết được.

Nhưng chính câu nói này đã đụng đến vảy ngược của Cố Cẩm Niên.

Giờ khắc này.

Cố Cẩm Niên ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn dừng như muốn phun ra lửa nóng, gắt gai nhìn Kỳ Lâm Vương.

“Kỳ Lâm Vương.”

“Ngươi không xứng làm người.”

“Bạch Lộ phủ phát sinh thảm án nhân gian như thế, ngươi không nói lời cảnh báo trước còn chưa tính. Hôm nay lại còn dám che chở cho những quan viên này.”

“Chuyện này ngươi có tham dự hay không?”

“Kỳ Lâm Vương, ngươi mở to mắt chó của mình ra mà nhìn xem, ngươi có xứng đáng với những người ở đây không?”

“Ngươi thân là Vương gia khác họ của Đại Hạ, hưởng thụ ân trạch của Đại Hạ đã không vì dân chúng làm việc mà lại ăn thịt cả dân chúng. Ngươi đúng là súc sinh.”

Cố Cẩm Niên hoàn toàn không nhịn nổi.

Kỳ Lâm Vương này từ lúc đầu đã muốn thiên vị những tham quan ô lại này.

Cố Cẩm Niên nhịn.

Nguyên nhân hắn nhẫn nhịn không phải là thân phận của Kỳ Lâm Vương mà là hắn muốn cứu những đứa trẻ này ra.

Thật không ngờ là.

Không ai sống sót.

Không ai sống sót.

Đến lúc này, Kỳ Lâm Vương còn nói như thế thì không phải là người? Có còn là người hay không?

Nghe thấy Cố Cẩm Niên nhục mạ, sắc mặt Kỳ Lâm Vương lạnh lẽo.

Chỉ lạnh lùng nói.

“Quốc pháp là lớn nhất.”

Đây là câu trả lời đơn giản nhất cũng là câu trả lời mạnh mẽ nhất.

Xác thực.

Bất kể phát sinh chuyện gì thì đều cần triều đình xử lý, chức quan càng lớn thì càng cần phải triều đình xử lý.

Cố Cẩm Niên không có quyền.

“Quốc pháp con mẹ nhà ngươi.”

“Hôm nay, Cố Cẩm Niên ta chính là muốn vi phạm quốc pháp, vi phạm thánh chỉ.”

“Không ai có thể ngăn được ta.”

“Chúng tướng nghe lệnh.”

“Binh phù và Long phù đang ở trong tay ta, chuyện lớn đến đâu cũng do Bản thế tử tự mình gánh chịu.”

“Nếu như các ngươi còn một chút lương tâm, trong lòng các ngươi còn một chút không đành lòng thì hãy giết cho ta!”

“Vương Bằng, Bản thế tử cho ngươi thêm ba vạn người, lập tức nghiêm tra để xử lý nghiêm khắc. Quận Giang Lăng này nhất định còn rất nhiều quan viên liên quan đến chuyện này.”

“Người giấu giếm không báo thì bất kể là chức quan lớn nhỏ cũng lập trảm quyết!”

“Người nào tham dự vào việc này, bất kể chức quan lớn nhỏ, tịch thu gia sản cả nhà, giết kẻ phạm tội, xử tử lăng trì!”

Cố Cẩm Niên đưa ra Long phù cùng Binh phù của Sơn Khôi doanh.

Hôm nay hắn.

Muốn vi phạm quốc pháp, muốn vi phạm Thánh chỉ.

Cơn tức này nếu như nhịn xuống.

Có còn là người không?

Hay vẫn là con người?

Lòng dân se sắt, Cố Cẩm Niên cũng không phải ở đây làm anh hùng, cũng không phải ở chỗ này thị uy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận