Đại Hạ Văn Thánh

Chương 206 Dư luận thay đổi, bách tính sôi trào, giao phong sau tai họa, cổ thụ biến hóa 7

"Khách khí rồi."

Cố Cẩm Niên mỉm cười, cũng không nói lời vô nghĩa.

"Cố huynh, còn nói nhảm gì nữa, Đi đi đi, đi thiện phòng ăn cơm, ta cố ý cho người đưa tới một chút rượu ngon, tất cả mọi người đến uống đi."

"Dù sao Cố huynh là học sinh thư viện Đại Hạ chúng ta, năm ngày bình họa loạn, đây chính là vinh quang cực lớn đấy, sau này chúng ta ra ngoài, còn có thể truyền bá khắp nơi rằng ta từng đồng môn với Cố huynh này."

Vương Phú Quý đứng dậy, lôi kéo Cố Cẩm Niên đi uống rượu.

Những người còn lại cũng sôi nổi cười đùa, liên tục phụ họa.

Không chịu nổi đám người quá nhiệt tình.

Hắn chỉ có thể đi theo mọi người cùng đến thiện phòng.

Chẳng qua lúc trên đường có nghe được vài tiếng động kỳ lạ, tựa như đang đánh nhau, nhưng cụ thể thì không biết.

Tới thiện phòng.

Gần như tất cả học sinh đều tới, chỉ cần không có đại thù với Cố Cẩm Niên thì đều đến đông đủ.

Vương Phú Quý cũng rất khẳng khái, lấy ra từng vò từng vò rượu ngon, trực tiếp đổ đầy chén rượu của mỗi người.

Ngoại trừ ba người Giác Minh, trên chén của tất cả mọi người đổ đầy rượu.

Tô Hoài Ngọc và Từ Trường Ca cũng tới.

Hai người vẫn là kiểu cao lãnh như cũ.

Với lại thường xuyên trốn ở trong phòng, không biết đang làm cái gì, dù sao cũng không giao thiệp với ai.

Nhưng hôm nay mặt mũi Cố Cẩm Niên, họ phải cho.

Vương Phú Quý xuất thân thương nhân, lời xã giao câu này tiếp câu khác.

"Chư vị, tiệc rượu hôm nay, một là chúc mừng cho Cố huynh, hai là chúc mừng cho ngàn vạn bách tính Giang Ninh quận."

"Giang Ninh quận hồng tai loạn lạc, là bi thương của Đại Hạ ta."

"Thương vong vô số, dan tị nạn khắp nơi. Yêu quái làm loạn, khiến người căm phẫn."

"Nhưng Cố huynh chúng ta, tôn tử của Trấn Quốc Công Đại Hạ, nhi tử của Lâm Dương Hầu, thế tử điện hạ của Đại Hạ, Cố Cẩm Niên, bằng vào sức một người, bình định loạn lạc Giang Ninh quận."

"Đây là công lao ngập trời, cứu bách tính chìm trong biển lửa, hành động này là tấm gương sáng của người đọc sách chúng ta."

Lời nói cực kỳ lộn xộn.

"Càng là hình mẫu của thư viện Đại Hạ."

"Nào, chư vị, bưng rượu trong tay, kính Cố huynh một chén."

"Ta cạn trước."

Vương Phú Quý nói chuyện hào sảng chí khí, thổi phồng Cố Cẩm Niên ba trăm sáu mươi lăm độ không một góc chết.

Làm Cố Cẩm Niên không hiểu sao có chút lúng túng.

Nhưng đám người lại không hề cảm thấy lúng túng, trực tiếp nâng chén rượu lên, một ngụm uống xuống, trong ánh mắt tràn đầy khâm phục.

Cứ thế, đám người nhao nhao nâng ly cạn chén, một ngụm lại một ngụm.

Uống đến cuối cùng.

Tất cả học sinh bắt đầu sôi nổi ca ngợi Cố Cẩm Niên.

Thậm chí, có một số người uống say, trực tiếp đi lên, tạ lỗi với Cố Cẩm Niên, rằng trước đó nghe theo lời tiểu nhân nói bậy, hiểu lầm Cố Cẩm Niên.

Bây giờ hối hận không thôi.

Có mấy người ác hơn, trực tiếp phanh phanh khấu đầu hai cái với Cố Cẩm Niên, uống quá chén nên sám hối ngay trước mặt Cố Cẩm Niên.

Thật ra mọi người vốn không có thù oán, đơn giản là bị các loại đồn đại đánh giá dẫn dắt.

Giờ uống rượu vào cộng thêm cái miệng nói chuyện lợi hại của Vương Phú Quý.

Cái gì mà ta hiểu rõ có người có chút ý kiến với Cố huynh, nhưng mọi người làm đồng môn, nên giúp đỡ lẫn nhau, đừng nên có ngăn cách, hiện tại sự thật chứng minh, trước đó đám người kia thật sự có vấn đề.

Nhưng mà qua rồi thì cho qua đi, Cố huynh lòng dạ rộng lớn, mọi người cũng không có xung đột thực chất gì, chúng ta cạn chén rượu này, về sau sẽ là người một nhà, đi học cho giỏi, học tập Cố huynh cho giỏi, dốc sức vì quốc gia, ra sức vì bách tính.

Đồng môn với nhau, đúng là không dễ, nào cạn chén.

Dưới những lời nói tự đáy lòng, vài người mới cảm thấy hổ thẹn, sau đó ai nấy đều tới tạ lỗi, khẩn cầu tha thứ.

Làm Cố Cẩm Niên quả thực xấu hổ.

Nhưng không thể không nói, hôm nay Vương Phú Quý tụ hội mọi người, quả thật đã khiến ngăn cách trong lòng mọi người giảm đi rất nhiều.

Chủ yếu là, không có xung đột lợi ích.

Không cần thiết tính toán lẫn nhau, còn có một điểm nữa, Cố Cẩm Niên là ai?

Cháu trai của Quốc công.

Cháu họ của Hoàng đế.

Bây giờ viết văn chương thiên cổ, thơ quốc vận, thậm chí viết một kế sách như thế bình định loạn Giang Ninh phủ.

Chuyện mà văn võ toàn triều cũng không giải quyết được, Cố Cẩm Niên hắn làm được.

Tương lai nhất định là một bước lên trời của một bước lên trời.

Một người như vậy không nên tâng bốc nịnh bợ sao?

Không nịnh bợ mà còn đi đắc tội?

Đầu óc có bệnh đúng không?

Bữa tiệc rượu này uống đến giờ Hợi.

Cố Cẩm Niên cũng hơi say.

Nhưng vẫn đỡ hơn mọi người, mấy người còn lại đi đường cũng cần người khác đến dìu.

Cố Cẩm Niên miễn cưỡng có thể tự mình quay về.

Chờ trở lại phòng.

Cố Cẩm Niên dùng võ lực bức rượu ra, sau đó thở ra một hơi thật dài.

Họa của Giang Ninh phủ đã được bình định.

Nhưng sự tình Giang Ninh phủ vẫn chưa triệt để kết thúc.

Hắn đứng bên cửa sổ, ngước nhìn ánh trăng, tâm tư phức tạp.

Vẫn còn một số chuyện phải tự mình làm.

Nhưng mà, Cố Cẩm Niên cũng đang trầm tư suy nghĩ.

Rốt cuộc bản thân có muốn làm lớn chuyện tiếp hay không.

Đến trình độ này, chỉ sợ hắc thủ phía sau màn cũng sẽ thành thật một chút, náo một trận, đối bọn hắn ảnh hưởng không lớn.

Mà mình kết tử thù cùng bọn hắn, dễ dàng dẫn tới sự trả thù ác liệt hơn.

Không làm rõ đến cùng.

Trong lòng lại không thoải mái.

Có chút xoắn xuýt.

Cố Cẩm Niên cũng hơi do dự.

Loạn Giang Ninh quận, hắn dự tính sẽ kết thúc trong nửa tháng, bây giờ chỉ năm ngày đã kết thúc, vượt quá tưởng tượng đồng thời hắn cũng minh bạch, là hắc thủ sau màn lựa chọn không tiếp tục gây sự.

Bằng không, còn có thể cứng rắn thêm mấy ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận