Đại Hạ Văn Thánh

1556 Khai chiến! Chiến cơ Thiên Khung! Trong nháy mắt tiêu diệt ba trăm vạn đại quân! Thế nhân rung động đến phát run!(9)

Phát binh trễ ba canh giờ là có ý gì?

Bây giờ bầu không khí đã đến lúc này, nên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tất cả mọi người có lửa giận, tướng sĩ tiền tuyến ai ai cũng giận không nhịn được, dù sao Quốc Quân của mình bị người nhục mạ, sao có thể không có nộ khí?

Theo lý thuyết, chỉ nửa canh giờ nữa, nên tuyên chiến rồi chứ?

Tại sao phải trễ ba canh giờ?

Bọn họ không hiểu.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Mọi người hỏi.

"Thánh chỉ không thể trái."

"Trì hoãn ba canh giờ."

Trấn Quốc Công lên tiếng, chỉ có thể làm theo, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc.

Mà cùng lúc đó.

Tiếng trống trận vang lên.

Là tiếng trống trận của quân địch.

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Thanh âm này đinh tai nhức óc, làm cho người ta có một cảm giác không thể hình dung rõ.

Khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, trong lòng không sợ hãi chút nào.

Đại quân Tây Bắc toàn bộ ra khỏi hàng, ngoài chín đại thành, xuất binh hai trăm vạn, chỗ chủ thành có năm mươi vạn đại quân, trong đó có hai mươi vạn thiết kỵ Hung Nô, mười vạn thiết kỵ Hồng Liên.

Hơn nữa còn có một nhánh thiết kỵ vô địch, bọn họ trên người mặc chiến giáp vẫn kim, tay cầm trường đao vẫn kim, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm lên phía trước, tràn đầy sát khí.

Chỉ nhìn thoáng qua cũng làm người ta sinh lòng sợ hãi.

Trong phủ Ninh Vương.

Tất cả mọi người quan sát tình hình qua không trung, đây là thủ đoạn của Tiên đạo, có thể quan sát từ xa, điều khiển chiến cuộc.

Nhìn thấy nhánh quân vô địch này xuất hiện, trên mặt mọi người tràn đầy ý cười.

Nhất là Ninh Vương, ông ta ngồi ở vị trí cao nhất của khách yến, chờ mong một lát nữa đội ngũ này sẽ quét sạch tướng sĩ Đại Hạ.

Giết ra hung danh hiển hách.

"Chúng ta, sớm chúc mừng bệ hạ!"

Lúc này, sứ thần các nước đồng loạt đứng dậy, hướng phía Ninh Vương cúi đầu, mời rượu.

Bọn họ đã bắt đầu chúc mừng trước.

"Khách khí, khách khí, ha ha ha ha."

"Xin chư vị yên tâm, sau khi Tân Hạ thành lập, nhất định sẽ báo đáp chư vị."

Ninh Vương rất vui mừng, ông ta đã mặc long bào.

Chờ cuộc chiến hôm nay kết thúc, giờ Mão sẽ bắt đầu đăng cơ.

Tùng!

Rốt cuộc.

Ngay khi tiếng trống trận chợt vang dội.

Giờ Tý đã đến.

"Toàn quân ra trận!"

Quân lệnh truyền xuống.

Mấy chục vạn đại quân bắt đầu khiêu chiến, trái lại tướng sĩ Đại Hạ vẫn đứng bất động.

Trong mắt người ngoài thì giống như họ có chút sợ hãi.

Giữa khách yến, Ninh Vương mặt ngoài cười ha hả, nhưng trên thực tế lại một mực chú ý, vô cùng quan tâm.

Nhìn thấy tình huống này, Ninh Vương không khỏi nhíu mày, trực giác bảo không tốt.

Dù sao tướng sĩ Đại Hạ đều bất động cả đám, chuyện này quá quỷ dị.

"Ha ha ha ha, tướng sĩ Đại Hạ đã bị sợ đến choáng váng, còn không dám động đậy."

Có sứ thần của tiểu quốc cất tiếng, nói lời nịnh bợ dễ nghe, nhưng tất cả mọi người ở trong khách yến đều không lên tiếng.

Bọn họ không ngốc, biết chuyện này rất kỳ quái.

"Chân nhân, bọn họ sẽ không vận dụng lực thất cảnh chứ?"

Ninh Vương nhịn không được hỏi, sợ có người sử dụng lực lượng thất cảnh, nếu sử dụng thì ông ta cũng xong rồi.

"Yên tâm."

"Cho dù vận dụng thật, Cố Cẩm Niên chắc chắn sẽ phải chịu Thiên Khiển đáng sợ, đến lúc đó chúng ta tập kích giết chết hắn ta, hi sinh ba trăm vạn tướng sĩ, đổi lại một Cố Cẩm Niên, tuyệt đối không lỗ."

"Nếu thật sự như vậy, đến lúc đó bệ hạ có thể trực tiếp tiến về Đại Hạ thậm chí lên ngôi."

Thượng Thanh chân nhân nói vô cùng tự tin.

Mấy tên cường giả còn lại cũng vội gật đầu.

Nghe xong, Ninh Vương lập tức thả lỏng tinh thần.

Nhưng đúng lúc này.

Quân doanh hậu phương của Đại Hạ.

Giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế chậm rãi vang lên.

"Thiên Khung doanh!"

"Xuất kích!"

Theo hai chữ này rơi xuống, trong chốc lát từng chiến cơ Thiên Khung trực tiếp cất cánh.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Tiếng động lớn vang lên, Vĩnh Thịnh Đại Đế ra lệnh cho chiến cơ Thiên Khung chuẩn bị Linh Tinh, tốc độ của chiến cơ trở nên nhanh hơn.

Vì vậy phát ra tiếng vang kinh khủng.

Mấy trăm chiếc chiến cơ cất cánh.

Cộng thêm Thiên Khung số hai và Thiên Khung số ba cũng theo đó bay lên không trung.

Bay tới tiền tuyến chiến trường.

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Trên chiến trường.

Quân địch không ngừng hô lên, bọn họ chém giết lên trước, tướng sĩ Đại Hạ ai nấy nhíu mày, bởi vì phía trên đã truyền quân lệnh, không thể tiến lên, trì hoãn ba canh giờ mới được động thủ.

Nếu như quân địch giết tới trước mặt, bọn họ chọn rút về.

Khí tức kinh khủng như long trời lở đất đánh tới, khí thế của tướng sĩ Đại Hạ quả thật đã giảm xuống không ít.

Thậm chí đã có người thầm toát mồ hôi.

Không phải sợ đánh trận, mà là cứ đứng yên nguyên chỗ thế này, không có chút ý nghĩa nào, đợi lát nữa kẻ địch thật sự giết tới, không chắc có thể chạy nha.

"Đinh!"

"Đinh!"

"Đinh!"

Cũng vào lúc này, âm thanh vang lên, đây là muốn thu binh.

Trong chốc lát, tướng sĩ Đại Hạ rút lui toàn bộ.

Tốc độ rất nhanh.

Nhưng tình cảnh như vậy làm vô số thế lực lớn trong hiên hạ trợn tròn mắt.

Đây là có chuyện gì thế?

Mọi người kinh ngạc, thực sự không biết có chuyện gì? Đang êm đẹp lui về làm gì?

Không phải muốn đánh trận à?

Cứ chạy như vậy?

Theo lý không phải là Ninh Vương thủ thành sao?

Tướng sĩ Đại Hạ chạy cái gì chứ?

Thật sự nổ pháo ngoài miệng thôi hả?

Vô số nghi ngờ xuất hiện, cho dù là trong phủ Ninh Vương, tất cả mọi người cũng có chút nghi ngờ, mấy người Thượng Thanh chân nhân cũng hồ nghi, hoàn toàn không rõ vương triều Đại Hạ đang làm gì?

Mà trên chiến trường, quân địch đã chém giết tới, bọn họ hưng phấn không thôi, cảm thấy cực vui mừng, cảm thấy vui sướng, bọn họ cho rằng tướng sĩ Đại Hạ đang sợ hãi, đã sợ hãi chiến tranh rồi.

Bọn họ thắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận