Đại Hạ Văn Thánh

843 Sát sinh vì cứu sinh, Thiên Ma lão nhân xuất hiện, trảm La Trạch, diệt Phật môn!

"A Di Đà Phật."

Trụ trì La Trạch chắp tay trước ngực, ông ta ngồi ở trong đại điện, căn bản không quan tâm đến Cố Cẩm Niên đang ầm ĩ.

"Hầu gia."

"Sát nghiệt của ngươi quá nặng, nếu như nói Lý Lãnh Thu làm chuyện thương thiên hại lí, vậy hành động của Hầu gia bây giờ, lẽ nào không phải là Lý Lãnh Thu tiếp theo sao?"

Đại sư La Trạch nói, ngay sau đó ông ta tụng niệm một đoạn kinh Phật.

"Ma Ha địa ngục, lục đạo luân hồi, nhân quả kiếp này, hiện ở kiếp sau."

Trụ trì La Trạch nói, đang tranh luận với Cố Cẩm Niên.

"Ta chấp chưởng thanh kiếm dân sinh, chém đứt đoạn nhân quả này."

Cố Cẩm Niên nói, đây là lời đáp trả của hắn.

"Chém đứt như thế nào?"

"Dân sinh chi kiếm cũng là kiếm, lợi khí chung quy chỉ là lợi khí, Thiên Mệnh Hầu, ngươi nghĩ kỹ lại đi, căn nguyên chuyện này là bắt nguồn từ Lý Lãnh Tâm."

"Hắn làm chuyện sai lầm, đây là nguyên nhân gây ra, nhưng sau khi ngươi biết được việc này, ngươi chọn không bỏ qua cho Lý Lãnh Tâm, đến nỗi dẫn đến chuyện hôm nay, đây không phải là nhân quả tuần hoàn đấy sao?"

"Nếu lúc đó ngươi bỏ qua cho Lý Lãnh Tâm, bây giờ sẽ có nhiều chuyện như vậy sao?"

"Có nhân ắt có quả, nói đến nhân quả, đây cũng không phải là chuyện hư vô, Hầu gia, chấp niệm của ngươi đã hóa thành một lưỡi đao sắc bén, bây giờ thanh đao này đang thể hiện rõ nội tâm của ngươi."

"Ngươi không phải vì dân trừ hại, mà là phát tiết lửa giận của mình, trút hết chấp niệm của mình."

"Hầu gia, nếu ngươi vẫn cứ chấp mê bất ngộ, ngươi sẽ nhập ma."

"A Di Đà Phật."

Trụ trì La Trạch nói, lần này ông ta chẳng những phản bác lại quan điểm của Cố Cẩm Niên, mà còn lộ ra vẻ vô cùng mơ hồ huyễn hoặc.

Là Phạn Âm.

Giọng nói của ông ta phát ra rất kỳ lạ, khiến người khác không kìm hãm được mà nghe theo, không kìm lòng được mà trầm tư suy ngẫm.

Lỗi sai ở Cố Cẩm Niên.

Quả là cao thủ Phật môn, tách biệt nhân quả, nhân thành quả, quả thành nhân, tốt hay xấu, đều phụ thuộc vào miệng của đối phương.

Vù vù vù.

Cũng đúng lúc này, Chúng Sinh Thụ trong cơ thể Cố Cẩm Niên rung lên, trấn áp loại Phạn Âm này lại, giúp Cố Cẩm Niên lập tức thoát ra khỏi trạng thái trầm tư.

"Suýt chút nữa thôi."

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi, trong lòng thấy nghĩ lại mà sợ, ngay vừa rồi, bất tri bất giác, suýt nữa hắn đã rơi vào tròng của đối phương đường.

"Thật nực cười."

"Chấp mê bất ngộ?"

"Chấp niệm hóa đao?"

"Lý Lãnh Tâm làm điều sai trái, giết hại dân chúng, huynh của hắn ta không hối lỗi chút nào, ngược lại càng táo tợn hơn, tàn sát dân chúng."

"Đây là nhân."

"Ta giết Lý Lãnh Tâm, là quả."

"Hôm nay giết Lý Lãnh Thu, cũng là quả."

"Ngươi nói nhân quả tuần hoàn, Bản Hầu lại cho rằng, nhân quả có hồi kết, giết Lý Lãnh Thu, đây chính là kết quả cuối cùng."

Cố Cẩm Niên tiến lên trước một bước, nói ra lòng mình.

Mà bên trong đại điện, trụ trì La Trạch hơi kinh ngạc, vừa rồi ông ta vận dụng thần thông Phật môn, Phạn Âm vô thượng, sẽ khiến Cố Cẩm Niên rơi vào trầm tư suy nghĩ, từ đó lĩnh ngộ ra đạo nhân quả.

Không ngờ Cố Cẩm Niên lại thoát khỏi trạng thái này nhanh đến vậy, quả thật không bình thường.

Chẳng qua đối với những lời Cố Cẩm Niên nói.

La Trạch vẫn ra vẻ thở dài rồi nói tiếp.

"Giết một Lý Lãnh Thu, thế gian này sẽ lại xuất hiện một Lý Lãnh Thu mạnh hơn."

"Hầu gia, hắn đã biết ăn năn, buông đồ đao (thanh đao đồ tể )xuống, vì sao Hầu gia không buông hạ đồ đao chứ?"

Đại sư La Trạch nói, vẫn đang thuyết phục Cố Cẩm Niên.

Bởi vì, Cố Cẩm Niên dù sao cũng là vị Hầu gia đứng đầu Đại Hạ, thân phận rất cao, Phật môn sớm muộn cũng du nhập vào Đại Hạ.

Không cần thiết phải đắc tội với Cố Cẩm Niên.

Vì vậy, ông ta chỉ có thể thuyết phục, trừ khi Cố Cẩm Niên động thủ trước, nếu không ông ta cũng sẽ không tùy tiện động thủ.

"Buồn cười."

"Ngươi nói trong lòng ta có thanh đồ đao, nhưng đồ đao chân chính là ở trong lòng ngươi."

"Trợ Trụ vi ngược, mới là đồ đao thật sự, đây chính là giáo lý của Phật môn sao?"

Cố Cẩm Niên nói, đồng thời trong lòng hắn cũng đã hạ quyết tâm.

Diệt Phật.

"Không phải."

"Hầu gia đang xuyên tạc ý tứ của lão nạp."

"Hầu gia, ta hỏi ngươi, ngươi nói Lý Lãnh Thu tội không thể miễn, vậy lão nạp hỏi một câu, Hầu gia triệu hoán đá lửa, giết sạch ba mươi vạn đại quân, chẳng lẽ đó không phải là tội không thể miễn sao?"

"Ba mươi vạn đại quân hi sinh vô ích, nước Hung Nô có bao nhiêu gia đình tan nát?"

"Quốc gia hỗn loạn, đây mới đưa đến tai họa thật sự."

"Ba mươi vạn oan hồn, còn đang tụ tập ở Lạc Long nguyên, xin hỏi Hầu gia phải phụ trách như thế nào?"

"Hai người Lý Lãnh Tâm và Lý Lãnh Thu, thật sự đã làm sai, nhưng máu trong tay họ, chưa đến một phần trăm của Hầu gia đâu."

"Vậy có phải Hầu gia cũng nên tự sát tạ tội không?"

"Hay nói cách khác, người khác giết người, tội không thể miễn, còn Hầu gia ngài giết người chính là thuận theo thiên lý?"

Đại sư La Trạch không hổ là cao tăng Phật môn, chỉ với mấy câu nói vô cùng đơn giản đã biến thành lỗi của Cố Cẩm Niên.

"Quả nhiên lợi hại."

"Thuật tranh biện của Phật môn quả thật danh bất hư truyền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận