Đại Hạ Văn Thánh

Chương 374: Nghênh thú công chúa, đoạt quốc vận, nghi án chồng chất, các bên mưu tính bình yên.(7)

Trong lúc nhất thời.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Ai nấy đều trầm tư.

"Thật ra theo ý của ta, chúng ta có thể trực tiếp tổng kết rồi, từ đầu ta cũng cảm thấy có vấn đề, sau đó hỏi người cũng nói rất rõ ràng, đây là hồ sơ vụ án đặc phê, khả năng thật sự chúng ta đã suy nghĩ nhiều."

Lý Cơ nói.

Ban đầu quả thật rất có hứng thú, nghĩ rằng mình sẽ phá được đại án, trổ tài một phen.

Thật không ngờ kết quả lại là Hình bộ cải chế, nhất thời cũng mất đi hứng thú.

"Nếu như quả thật Hình bộ cải chế, vậy xem ra cũng không có gì để nói, có lẽ chúng ta thật sự nghĩ quá nhiều."

Giang Diệp Chu cũng nói theo.

"Kỳ thật ta cảm thấy, hồ sơ này hẳn là không có vấn đề gì, nếu như thật sự liên quan đến chuyện gì đó, vậy sẽ không có khả năng Văn Cảnh tiên sinh để chúng ta đến xử lý đâu."

"Dù sao chúng ta đều là học sinh, hồ sơ vụ án Hình bộ, cũng không tới lượt chúng ta tra."

Dương Hàn Nhu cũng nói vậy.

Suy luận không có sơ hở.

"Có lẽ là chúng ta thật sự suy nghĩ nhiều đi."

"Được rồi, tạm gác chuyện này lại đã, dù sao thời gian vẫn còn sớm, nếu sự thât là chúng ta nghĩ nhiều, vậy đến lúc đó sẽ tổng kết lại, cuối tháng nộp bài thi."

"Chư vị nghỉ ngơi đi thôi."

Nhìn thấy mọi người như thế, Cố Cẩm Niên cũng gật đầu chấp nhận.

Chuyện này khẳng định không đơn giản như trong tưởng tượng.

Nhất định có giấu huyền cơ khác.

Có điều, tin tức mọi người thu hoạch được quá ít, không có đầu mối là đương nhiên.

Cố Cẩm Niên nói xong trực tiếp dời bước rời đi.

Bất kể như thế nào, thời gian vẫn còn hơn hai mươi ngày, loại chuyện này không thể gấp được.

Cố Cẩm Niên rời đi.

Tô Hoài Ngọc cầm hồ sơ đi theo sau lưng.

Những người còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nghĩ nghĩ cũng không biết nên nói gì, cuối cùng ai nấy đều tự trở về.

Trên đường quay về.

Tô Hoài Ngọc không nhịn được nói.

"Kỳ thật có một biện pháp, có thể tra ra chân tướng."

Tô Hoài Ngọc nhắc nhở Cố Cẩm Niên.

"Biện pháp gì?"

Cố Cẩm Niên hơi hiếu kỳ.

"Cũng đơn giản thôi, mắt thấy mới là thật."

Tô Hoài Ngọc nhàn nhạt nói ra biện pháp phá án duy nhất.

Mắt thấy mới là thật.

Cố Cẩm Niên nghe vậy thì hơi nhíu mày.

"Ý của ngươi là nói, đến Bạch Lộ phủ một chuyến? Tự mình điều tra?"

Cố Cẩm Niên hỏi.

"Hình bộ tra án, biện pháp trực tiếp nhất chính là tự mình đi đến tra."

"Tin tức bên trên Hồ sơ không nhiều, tin có được cũng không nhiều, nếu như có người muốn cố ý giấu diếm, thân ở kinh đô, thì càng đừng nghĩ biết được nội tình."

"Bạch Lộ phủ mặc dù cách kinh đô ba ngàn dặm, nhưng nếu đi vội, thời gian hai ngày là có thể tới nơi."

Tô Hoài Ngọc trả lời.

Hắn nói không sai.

Thật sự muốn điều tra án này, thì đi một chuyến khẳng định sẽ có thu hoạch.

Mà kỳ thật trên thực tế Cố Cẩm Niên cũng có ý nghĩ này, chỉ là. Rời kinh đô, hắn có chút băn khoăn.

Dù sao thân phận này của hắn, lỡ đâu sau khi ra ngoài, bị người ám toán thì làm sao?

"Không vội, đợi thêm một khoảng nữa đã."

Cố Cẩm Niên nói.

"Ngươi sợ ra ngoài sẽ bị ám toán, đúng không?"

Tô Hoài Ngọc thoáng cái nhìn thấu cố kỵ của Cố Cẩm Niên.

"Không hoàn toàn là vậy.”

Cố Cẩm Niên không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, sợ chết là lẽ dĩ nhiên, nhưng phần lớn nguyên nhân vẫn là vì chưa chuẩn bị đầy đủ.

Nếu thật sự muốn đi, phải cùng người trong nhà thương lượng một chút, nếu không vạn nhất xảy ra vấn đề, ít ra cũng có người lo liệu.

Còn có một điểm nữa là hắn có thể lợi dụng cây cổ thụ.

Nhìn xem có tin tức gì không.

Hơn nữa, tính thời gian thì người của Vương Triều Phù La và Vương Triều Đại Kim cũng sắp rời đi rồi.

Chuyện gặp phải ám sát chắc cũng sắp xảy ra, chờ chuyện này kết thúc, bản thân rời kinh đô sẽ không gặp vấn đề gì, lúc đó khẳng định không có ai dám làm loạn nữa.

Đã xảy ra một lần, không có khả năng lại xảy đến lần thứ hai.

Bây giờ.

Chính là thời buổi rối loạn.

Hắn tạm thời không thể đi nơi đó, trước tiên cứ yên lặng theo dõi kỳ biến rồi bàn sau.

Cố Cẩm Niên không nói gì thêm mà quay về trong túc xá nghỉ ngơi.

Hôm sau.

Trời vừa mới sáng.

Hoàng cung Đại Hạ.

Trong Đại điện.

Đang diễn ra một trận tranh cãi kịch liệt.

Trước tiên, Dương Khai nói ra chuyện hòa thân với nước Hung Nô.

Hi vọng hai nước hữu nghị, biến chiến tranh thành tơ lụa.

Nhưng vừa nói xong, quan văn Nho Thần sôi nổi biểu thị đồng ý, nhưng phần lớn nhóm võ tướng lại không đồng ý.

Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra trong chuyện này, không ai biết, bên trong có âm mưu gì, cũng ai không biết.

Nhưng vấn đề là Đại Hạ đã chịu thua thiệt mà bây giờ còn phải hòa thân?

Đổi lại không khai chiến?

Cả đám võ tướng đều không thể chịu đựng.

Mặc dù nước Hung Nô giải thích rõ ràng, đây là một sự hiểu lầm, còn chủ động nhận lỗi, nhưng hai chữ hòa thân quá chướng, rất nhiều võ tướng sẽ không đồng ý.

Ngươi muốn nói Hung Nô đưa nữ nhân tới hòa thân, thế thì bọn họ còn có thể tiếp nhận, còn để nữ tử Đại Hạ đi nước Hung Nô?

Bọn họ không đáp ứng.

Tranh cãi rất kịch liệt, từ giờ Mão cho đến giờ Mùi, ầm ĩ tròn một ngày.

Ai nấy đều có đạo lý của riêng mình.

Nhưng cuối cùng, chuyện này vẫn được định ra.

Đồng ý hòa thân.

Nhưng sẽ không phái công chúa thật sự, mà là khâm điểm một nữ nhi của đại thần, phong làm công chúa, xuất giá xa xôi tới Hung Nô.

Ứng cử viên do Lễ bộ chọn lựa.

Đây là đáp án cuối cùng.

Bởi vì mặc kệ nhìn theo quan điểm của ai cũng đúng, ngoại trừ việc này nghe ra có chút làm người ghê tởm.

Một nữ nhân, đổi lấy thái bình cho một quốc gia, kinh tế hưng thịnh, dù sao cũng không phải là một cuộc trao đổi lỗ vốn.

Cho dù nhóm võ tướng không phục, nhưng nói đến cuối cùng, bọn hắn cũng không nói lại đám quan văn và đám Nho Thần này.

Có điều không phục chính là không phục.

Quyết liệt nhất là Trường dương hầu, từ đầu đến cuối đều không chịu đồng ý.

Nhưng không còn cách nào, Vĩnh Thịnh Đại Đế đã lên tiếng.

Mà võ tướng mặc dù không đáp ứng, nhưng lí do hơn phân nửa là vì tức không nhịn nổi, vả lại đối với võ tướng đánh trận là một chuyện tốt, mười mấy năm không đánh trận, nên muốn nhân cơ hội lần này, phát huy chút khí huyết còn sót lại cuối cùng.

Nhưng chiến tranh cũng không phải là tranh khí thế.

Phải cân nhắc nhiều hơn đến vấn đề kinh tế.

Cho nên buổi triều hôm nay dù có tranh cãi như thế nào, chỉ cần không thể chứng minh được Hung Nô quốc có tâm địa hiểm độc, như vậy kết quả nhất định là đáp ứng hòa thân.

Buổi chầu kết thúc.

Lễ bộ lập tức bắt đầu chọn ra nữ nhi của đại thần.

Đồng thời cũng truyền tin đến nước Hung Nô.

Để nước họ có thể chuẩn bị phái người tới, nghênh cưới công chúa.

Đương nhiên phải chuẩn bị sính lễ nữa, những thứ này không thể thiếu.

Mà vấn đề hòa thân, sau khi truyền ra khắp kinh đô cũng lập tức gây ra trận tranh luận lớn.

——
Bạn cần đăng nhập để bình luận