Đại Hạ Văn Thánh

1555 Khai chiến! Chiến cơ Thiên Khung! Trong nháy mắt tiêu diệt ba trăm vạn đại quân! Thế nhân rung động đến phát run!(8)

Thế nhưng sau khi kể xong mười tội trạng lớn, giọng nói này vẫn chưa kết thúc.

"Vĩnh Thịnh, ngươi có biết tội của ngươi không?"

Âm thanh vang lên, chất vấn Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Biết tội bà mợ ngươi."

Sau một khắc, Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp đi ra đại doanh, ông lên tiếng, dùng ấn ký Đế Vương, vang vọng toàn bộ Đông Hoang.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người sửng sốt, không nghĩ tới đường đường vua của một nước, vậy mà lại nói như vậy.

Chỉ là cẩn thận nhớ lại, hình như, có vẻ, Cố Cẩm Niên cũng đã từng nói kiểu ấy nhỉ?

Điểm này, bọn họ tin tưởng Cố Cẩm Niên là học theo Vĩnh Thịnh Đại Đế này.

Rầm rầm rầm.

Theo Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng mắng lại, thiên địa rung động, đây là Đế Vương chi nộ.

Trên chủ thành Tây Bắc.

Cường giả lục cảnh toàn thân run lên, khí huyết quay cuồng, đối mặt với cơn thịnh nộ của Đế Vương, hắn ta cũng không chịu nổi, dù sao Vĩnh Thịnh Đại Đế đã có được Đế Vương chi ấn.

"Tứ ca."

"Không nên chấp mê bất ngộ, năm đó ngươi cướp đoạt hoàng vị của chất nhi chúng ta, bây giờ cũng nên trả giá đắt rồi."

"Tự ngươi nhìn xem vương triều Đại Hạ trong tay ngươi xảy ra chuyện gì? Tham quan ô lại, nạn hồng thủy ngập trời, ngũ đại thiên tai, nếu không phải có Cố Cẩm Niên, Đại Hạ đã sớm vong rồi, ngươi vẫn không biết sai sao?"

Đúng lúc này giọng của Ninh Vương vang lên.

Chỉ trích Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Tạo phản?"

"Buồn cười."

"Trẫm chỉ là làm chuyện mà bất kỳ kẻ nào cũng sẽ lựa chọn, trẫm, thuận theo thiên ý, nếu thiên ý không cho trẫm đăng cơ, trẫm làm sao có thể đăng cơ?"

"Về phần những tai họa này, rốt cuộc là có người ở sau lưng giở trò, hay là thiên tai chân chính, trong lòng ngươi không tự biết sao?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế đáp, đối mặt với đệ đệ của mình, ông tất nhiên nói thẳng ra.

"Ha, xem ra tứ ca ngươi đến bây giờ vẫn còn không tỉnh ngộ."

"Thôi, thôi, chờ Tân Hạ lập quốc rồi, làm đệ đệ, khiêm nhượng một chút, ta trị quốc gia của ta, ngươi làm chuyện của ngươi, không cần tăng thêm thương vong, hưng dân chúng khổ, vong dân chúng khổ."

Ninh Vương nói lời cực kỳ buồn nôn, dùng đến cả câu này khiến không ít người Đại Hạ phải nhíu mày.

Bây giờ giống như sai lầm là của Vĩnh Thịnh Đại Đế vậy.

"Ngươi thật sự cảm thấy, ngươi nhất định có thể phòng thủ sao?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế lạnh lùng nói.

"Vậy ngươi có thể phóng ngựa tới, ta có ba trăm vạn đại quân, có chư quốc Đông Hoang ủng hộ, đánh hai mươi năm, ta còn không sợ."

Ninh Vương đáp, thật sự là ông ta có tự tin như vậy, dù sao các nước Đông Hoang đều đến nuôi Tân Hạ của ông ta, dựa vào cái gì mà ông ta không có tự tin chứ?

"Chư quốc Đông Hoang?"

"Trẫm trái lại muốn xem thử, qua ngày hôm nay, những quốc gia đó còn một lòng ủng hộ ngươi như trước không."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lạnh giọng vô cùng.

"Tứ ca, ngươi đã tức đến choáng váng rồi à, ba trăm vạn đại quân, ngươi chẳng lẽ nghĩ trong vòng một đêm sẽ toàn diệt sao?"

"Đúng rồi, ngươi có hai vị Thánh Nhân Cố Cẩm Niên cùng Tô Văn Cảnh, vậy cứ mời Thánh Nhân xuất thủ, giết hết toàn bộ chúng ta, dạng này cũng được."

"Dù sao Thánh Nhân nha, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, ta biết mà."

Ninh Vương cười lạnh không thôi, ông ta nghe ý tứ của Vĩnh Thịnh Đại Đế, giống như có thể khiến ba trăm vạn đại quân của ông ta bị hủy diệt trong một đêm vậy.

Buồn cười đến cực điểm.

Thật sự là tức đến hồ đồ.

Cho nên ông ta chẳng những mỉa mai lại, còn tiện thể lôi hai người Cố Cẩm Niên cùng Tô Văn Cảnh ra mỉa mai luôn một thể.

"Hừ!"

"Vậy trẫm sẽ cho ngươi nhìn xem."

"Đừng hối hận."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, nói ra câu ngoan độc này.

Chẳng qua, lời nói độc ác này ở trong mắt mọi người lại có vẻ giống như không chịu thua, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

"Vậy ta sẽ mỏi mắt chờ mong."

Ninh Vương cười lạnh đáp.

Lập tức, hai bên hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc này, giữa tiền tuyến, giọng nói Trấn Quốc Công không khỏi vang lên.

"Một canh giờ sau, toàn quân xuất kích, trận đầu nhất định phải dốc hết toàn lực."

"Cho dù không thể đánh hạ thành trì, cũng phải giết hết kẻ địch cho lão phu."

"Không thể để bệ hạ mất mặt."

"Cũng không cho Đại Hạ mất mặt."

Trấn Quốc Công lên tiếng, ông cũng phát hỏa, muốn lấy lại danh dự cho Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Nhưng đúng lúc này, một bức tình báo nhanh chóng được đưa tới.

"Tướng quân, thánh chỉ đến."

Theo giọng nói vang lên, chúng tướng trong quân doanh hơi kinh ngạc, nhưng Trấn Quốc Công có vẻ rất bình tĩnh.

"Hẳn là bệ hạ cổ vũ sĩ khí chúng ta."

Trấn Quốc Công nói, sau đó tiếp nhận thánh chỉ, mở ra xem xong, không khỏi nhíu mày.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở trong quân doanh hơi kỳ lạ.

"Quốc Công, đây là thế nào?"

"Đúng vậy, Quốc Công, chuyện gì xảy ra vậy?"

Từng giọng nói vang lên.

Mọi người hơi kinh ngạc, thực sự tò mò.

"Bệ hạ nói, để chúng ta phát binh trễ ba canh giờ."

Trấn Quốc Công buông thánh chỉ xuống, nói như thế, ánh mắt ông ấy tràn đầy thắc mắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận