Đại Hạ Văn Thánh

Chương 794 Trận đầu ở Đồng Quan, các phương rung động, Hung Nô không ném, lại xuất hiện đá lửa!

Mãi cho đến giờ Dậu.

Ba vị hoàng tử từ Dưỡng Tâm điện đi ra ngoài.

Ngụy Vương khắp người chằng chịt vết thương.

Tần Vương trên người cũng có vài vết thương, ngược lại Thái tử là lành lặn nhất, bị ăn hai roi, không nhiều.

"Ta nói này lão tam, ngươi có phải đầu óc có bệnh hay không vậy? Lão gia tử thích khoác lác ra vẻ lợi hại, đây không phải chuyện bình thường à? Ngươi cứ nhất định phải vạch trần?"

Tần Vương thấy hơi tức, lúc đầu chuyện này có liên quan quái gì tới hắn đâu, kết quả khi không lại bị ăn đòn.

Nghe được lời này, Ngụy Vương cũng đầy ủy khuất.

"Nhị ca, việc này thật sự không thể trách ta dược."

"Ta nói sai sao? Lão gia tử là anh kiệt, ta phục, nhưng cũng không cần thiết cái gì cũng đu bám theo chứ."

"Cẩm Niên người ta viết bài thơ, triệu hoán ra đá lửa thiên ngoại, cái này cũng có thể cứng rắn đu bám được?"

Ngụy Vương vẫn có chút không phục, tính cách hắn không linh hoạt lắm.

"Ngươi quản việc này có quan hệ cùng lão gia tử hay không làm gì, dù sao lão gia tử cũng vui lòng, nhưng mà lão đại, ta thật sự phải nói ngươi đấy, xảy ra chuyện là ngươi chạy trước tiên, ngươi có làm trong vai của người làm huynh trưởng hay không cơ chứ?"

Tần Vương có chút buồn bực, nói đến phần sau, càng tràn đầy thành kiến với Thái tử.

"Lão nhị, lời này của ngươi không đúng."

"Đại ca còn chưa đủ tròn trách nhiệm ư? Không phải đại ca bắt lão tam lại, ta đoán kết cục của ngươi cũng không khá hơn chút nào đâu."

Thái tử lẩm bẩm tức giận nói.

Như thế, ba huynh đệ ngươi trách ta, ta trách ngươi rời đi.

Mà trong điện Dưỡng Tâm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế rất là khoan khoái.

Hai mươi lăm vạn đại quân, không cần tốn nhiều sức đã tiêu diệt toàn bộ, với ông chuyện này quả thật là một việc quá sảng khoái.

Là việc thoải mái nhất ngoại trừ việc ông đăng cơ.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng biết, chuyện kế tiếp mới là quan trọng nhất.

Mục đích trận đầu là gì?

Là vì tạo lợi thế cho cuộc đàm phán tiếp theo.

Nếu như trận đầu thắng, cuộc đàm phán tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nếu như trận đầu thua, vương triều Đại Hạ sẽ phải trả giá khá nhiều, mặc dù ông có một lá bài tẩy, chỉ là lá bài tẩy này ông không thể dùng tùy tiện, cũng không muốn trực tiếp dùng.

Hiện tại quá tốt, hai mươi lăm vạn đại quân bị diệt, Hung Nô quốc cho dù tức không nhịn nổi, muốn tiếp tục phái binh, cũng hữu tâm vô lực.

Coi như thật sự dám tiếp tục phái binh, vậy ông cũng phái binh, dù sao hắn ta cũng đã bị thương nguyên khí trầm trọng, Đại Hạ cũng không ngại thuận thế san bằng luôn nước Hung Nô.

Chẳng qua, trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng biết rõ ràng, vương triều Phù La cùng vương triều Đại Kim không có khả năng để mặc cho Đại Hạ san bằng Hung Nô.

Tất cả vẫn là vì sự ổn định của Đông Hoang.

Mà đối với ông, vị hoàng đế này mà nói, diệt Hung Nô quốc hay không cũng không quá tất yếu, trừ phi Cố Cẩm Niên có thể tiêu diệt tiếp hai mươi lăm vạn đại quân của nước Hung Nô.

Nếu đúng như vậy thì có thể đánh thẳng tới sào huyệt kẻ địch.

"Truyền lệnh của trẫm, cáo tri Cố Cẩm Niên, tình hình chiến đấu Tây Bắc sẽ do hắn toàn quyền phụ trách."

"Hòa hay chiến, đều tùy thuộc Cố Cẩm Niên lựa chọn."

"Lại loan truyền tin tức ra ngoài, để khắp chốn mừng vui, chờ đến khi Cố Cẩm Niên trở về, trẫm muốn đích thân nghênh đón, chuẩn bị đại lễ phong hầu cho hắn, khắp nơi ăn mừng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế thở ra một hơi thật dài, để cho mình thoáng ổn định lại.

Một ngày này thật sự quá vui.

"Nô tài tuân chỉ."

Có giọng nói vang lên, đáp lời.

Không lâu sau, ở bên ngoài đại điện vang lên một giọng nói khác.

"Thần, Giám Thiên Ti, Từ Thái Nhất cầu kiến."

Vừa nói xong, Vĩnh Thịnh Đại Đế lập tức cho nhập điện.

Rất nhanh, Từ Thái Nhất đi vào bên trong đại điện, nhìn về phía Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

"Bệ hạ."

"Thần đã tìm đọc tất cả cổ tịch, cơ bản đã điều tra rõ, vì sao thế tử điện hạ có thể triệu hoán đá lửa."

Từ Thái Nhất nói, ông ta biết được tin tức ngay đầu tiên cho nên điên cuồng lật tra tư liệu, báo lại nguyên nhân cho Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Vì sao?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng vô cùng tò mò.

Cố Cẩm Niên tài hoa hơn người, thơ thành thiên cổ, điểm này ông biết, nhưng dùng thơ triệu hoán ra đá lửa thiên ngoại, loại chuyện này đúng thật là chưa bao giờ nghe thấy.

Nếu như có thể biết nguyên nhân là gì, chuyện này với vương triều Đại Hạ quả thật là một chuyện tốt không có gì sánh kịp.

Nhất là sử dụng được, sau này vương triều Đại Hạ cần sợ gì ai?

Chỉ cần quân địch không phái ra thiết kỵ trước, bên ta cam đoan không phái Cố Cẩm Niên ra xuất chiến.

"Bẩm bệ hạ."

"Việc này có liên quan tới Thiên mệnh."

Từ Thái Nhất chậm rãi trả lời.

"Thiên mệnh?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi kinh ngạc, rất tò mò.

"Bẩm bệ hạ, từ xưa đến nay, đại lục Thần Châu cách mỗi trăm năm, Thiên mệnh sẽ lựa chọn một hệ thống, từ đó cho ấn ký Thiên mệnh, thai nghén ra người bát cảnh vô thượng."

"Bất quá, năm trăm năm Thiên mệnh mới ấn ký một lần, thời cơ chỉ một lần, cũng không nhất định sẽ sinh ra cường giả bát cảnh."

"Nhưng nếu không có sinh ra Thiên Mệnh giả, chờ đến năm trăm năm kế tiếp, ấn ký Thiên mệnh cũ sẽ cùng ấn ký Thiên mệnh mới chồng lên nhau, kể từ đó, chờ thời gian dài dằng dặc qua đi, Thiên mệnh gặp nhau sẽ triệt để bộc phát."

"Nghênh đón thời đại hoàng kim."

Từ Thái Nhất chậm rãi giải thích.

"Thời đại hoàng kim."

"Sau đó thì sao?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe say sưa .
Bạn cần đăng nhập để bình luận