Đại Hạ Văn Thánh

591 Cố Cẩm Niên mời thước thánh, tước đi tài khí của Đại Nho.(3)

"Cẩm Niên, đừng khách sáo."

"Để lão phu giới thiệu với ngươi, vị này là nguyên viện trưởng của thư viện Giang Nam, xưng Tôn Chính Nam, Đại Nho Chính Nam."

"Vị này là văn hào Xuyên Thục, Đại Nho Lý Diễm."

"Vị này là…"

Tô Văn Cảnh giới thiệu đám người này với Cố Cẩm Niên, đồng thời hóa giải bầu không khí xấu hổ.

"Học sinh Cố Cẩm Niên, gặp qua chư vị Đại Nho."

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi, kẻ thù của hắn là Khổng gia, những Đại Nho này quả thật đã đợi mình ba ngày, có tức giận là rất bình thường, mình làm vãn bối, nhường nhịn một chút cũng hợp tình hợp lý.

"Ừm."

"Thế tử điện hạ, quả nhiên tuấn tú lịch sự."

"Gặp qua thế tử điện hạ."

Có vài người lên tiếng, đều rất khách khí, nở nụ cười nhìn Cố Cẩm Niên, oán khí của bọn hắn đối với Cố Cẩm Niên không lớn, nhất là Cố Cẩm Niên cũng không hề quá mức cuồng vọng, ít nhất sau khi người đến rồi, không quá cuồng vọng.

Nhưng hai người Tôn Chính Nam cùng Lý Diễm vẫn có chút không vui.

Đứng ở một bên im lặng không nói gì.

Mà Cố Cẩm Niên trực tiếp đứng thẳng dậy, nhìn chăm chú vào đám người, thần sắc tự nhiên.

"Văn Cảnh tiên sinh."

"Có chuyện quan trọng gì sao?"

"Nếu không có chuyện gì quan trọng, học sinh còn có sự tình khác."

Cố Cẩm Niên nhìn qua Tô Văn Cảnh nói.

Đây là lần thứ hai, vừa rồi hai người này không nể mặt còn chưa tính, coi như mình có lỗi, mình đi theo bậc thang của Tô Văn Cảnh, cũng xem như cho bọn họ mặt mũi.

Bây giờ vẫn trưng ra bộ dạng này.

Đều là người, dựa vào cái gì mình phải nhẫn nhịn nhiều lần như vậy?

Nói khó nghe chút, mình đây còn tính là khách khí, nếu học theo Dương Minh tiên sinh, trực tiếp đi đến sự thống nhất giữa tri thức và hành động, ta sẽ khách khí làm lễ với ngươi à?

Trực tiếp động thủ, một đám thứ người gì đâu.

"Uy phong thật lớn nhỉ."

"Thế tử không hổ là thế tử, vì bách tính giải oan, được bệ hạ ban thánh ân, có chút cuồng vọng cũng bình thường, chính là cái oai phong này quá lớn rồi."

"Lão phu nhìn có chút không quen."

Tôn Chính Nam lên tiếng, cơn giận của hắn ta còn chưa tan, giờ lại nhìn thấy dáng vẻ hơi mất kiên nhẫn của Cố Cẩm Niên, hắn càng giận không có chỗ phát tiết.

Theo lý, Cố Cẩm Niên quả thật không cần quá mức tôn trọng hắn, dù sao người trẻ tuổi có ngạo khí là rất bình thường.

Nhưng ba ngày cũng không chịu gặp mặt mình?

Điều này khiến mình nhịn không được.

Sau khi hắn đến, khách khí là khách khí thật, nhưng khách khí không được một lúc, đã lập tức bại lộ bản tính ra.

Khiến hắn ta rất không vui.

"Chính Nam tiên sinh."

"Học sinh không rõ vì sao tiên sinh cảm thấy ta cuồng vọng, trong này khả năng tồn tại hiểu lầm gì đó."

"Còn nữa, học sinh cũng có việc gấp phải bận rộn, cho nên chuyện này, còn xin tiên sinh thứ lỗi."

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi, hắn nhịn.

Hướng về phía Tôn Chính Nam nói như thế, chẳng qua lần này không làm lễ nữa.

"Việc gấp?"

"Là việc gấp gì?"

"Lão phu thấy, việc cấp bách của ngươi bây giờ là nên làm lễ với người Khổng Thánh Nhân một lần, đây mới là việc gấp của ngươi."

"Một người, cho dù có bối cảnh lớn hơn, thực lực mạnh hơn, lại có thiên phú cao hơn nữa, nhưng không hiểu lễ, sớm muộn cũng sẽ phai mờ tại thế."

Tôn Chính Nam chậm rãi nói, giọng của hắn rất bình tĩnh, nhưng lại sắc bén vô cùng.

Đơn giản là mắng Cố Cẩm Niên không hiểu cấp bậc lễ nghĩa thôi.

Nhưng câu này, tức khắc khiến Cố Cẩm Niên lộ ra ý lạnh.

Đây đã là lần thứ ba.

"Tốt, tốt, Chính Nam tiên sinh, thế tử điện hạ chỉ là tuổi nhỏ nên có chút khinh cuồng mà thôi, chúng ta lúc tuổi còn trẻ cũng không phải như thế sao? Làm gì nổi giận?"

"Thế tử điện hạ, tại hạ Khổng Thành, là Đại Nho Khổng gia, hôm nay đến đây vì tạ lỗi với ngài đấy."

Một giọng nói vang lên.

Hóa giải xấu hổ, là một vị lão giả, hắn ta mang theo mấy người, đi đến trước mặt Cố Cẩm Niên, trực tiếp hành lễ.

Nhưng lời này nói ra, lại mang theo mùi vị khác biệt.

Một câu, nhìn như đang giúp Cố Cẩm Niên hoà giải, nhưng trên thực tế là nhận định Cố Cẩm Niên khinh cuồng thật sự.

Khổng Thành mang theo mấy người, đi đến trước mặt Cố Cẩm Niên, giả mù sa mưa làm lễ.

"Thế tử điện hạ."

"Trước đó vài ngày, thánh tôn của Khổng gia ta Khổng Vũ đã nói sai, đắc tội ngài, còn dám chất vấn ngài, đây là lỗi lầm lớn."

"Sau khi Truyền Thánh Công trở về đã ý thức được vấn đề trong đó, Khổng gia cũng đã xử phạt nội bộ với Khổng Vũ, đồng thời biết đươc có người đang cố ý ly gián quan hệ giữa Cố gia cùng Khổng gia."

"Tuy hai nhà có ân oán, nhưng Trấn Quốc Công là nhất đại hào kiệt, tất nhiên sẽ không cùng tiểu bối tranh đấu, Khổng gia là thế gia Thánh Nhân, mâu thuẫn dù lớn hơn nữa cũng sẽ không lấy lớn hiếp nhỏ."

"Cho nên, khẩn cầu thế tử điện hạ bớt giận, cũng khẩn cầu thế tử điện hạ tha lỗi cho Khổng Vũ."

"Khổng gia đã chuẩn bị hậu lễ, hi vọng thế tử điện hạ tha thứ cho Khổng Vũ."

Khổng Thành mở miệng, nói một phen ngay cả một giọt nước cũng không lọt, chủ động tạ lỗi với Cố Cẩm Niên.

Đối với Khổng Thành đang tạ lỗi.

Cố Cẩm Niên không thể không tán thưởng một câu, tốt cho một chiêu lấy lui làm tiến.

"Ân oán chỉ như thế ta chưa hề ghi nhớ ở trong lòng."

"Lễ vật coi như thôi, quân tử vô công bất thụ lộc."

Cố Cẩm Niên biểu hiện bình tĩnh, đồng thời không cần hậu lễ, cần thứ đồ chơi này làm cái gì?

Mặc dù hắn thiếu bạc, nhưng không đến mức cần loại bạc này.

Cầm rồi ngại mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận