Đại Hạ Văn Thánh

Chương 300 Trách phạt học sinh? Cố Cẩm Niên xuất hiện, giận dữ mắng cả sảnh đường, hai nước tuyên chiến? (8)

“Chư vị đồng môn.”

“Tốt nhất nên nhớ kỹ ngày này.”

“Con dân Đại Hạ chỉ lạy Thiên, Địa, phụ, mẫu.”

“Chớ có học một số người, tự xưng là Thánh hiên nhưng lại chỉ lấn át người nhà, quỳ sứ thần nước khác.”

“Đi.”

Cố Cẩm Niên mở miệng, trước khi đi vẫn không quên trào phúng Khổng Vũ một phen.

Lập tức học sinh thư viện Đại Hạ từng người khởi hành, nụ cười sáng chói trên gương mặt, thoải mái đến mức toàn thân phát run.

“Gia gia, Hàn Nhu cũng đi học viện.”

Giờ khắc này, Dương Hàn Nhu mở miệng cũng muốn đi theo.

“Đi đi.”

Dương Khai hơi gật đầu, đối với tôn nữ này của mình vẫn hơi cưng chiều.

Cứ như thế cả đoàn người rời đi.

Trong đại sảnh quạnh quẽ vô cùng.

“Việc này dừng ở đây nhưng mà Tam Hoàng tử, lời người nói hôm nay Thánh thượng tất nhiên sẽ biết.”

“Về phần kết quả là gì, lão phu cũng không biết.”

“Khổng huynh, lão phu xin được cáo lui trước.”

Sau khi đám người rời đi, Dương Khai cũng đi theo.

Một số triều thần cũng lục tục rời đi, một số Đại Nho cũng không nguyện ý đợi ở chỗ này.

Cố Cẩm Niên đã nói đến độ này nếu bọn hắn còn đợi ở chỗ này thì chẳng phải là người bán nước thật sao?

Bọn hắn còn cần da mặt.

Giờ khắc này.

Khổng phủ vốn dĩ vô cùng náo nhiệt, tronh nhất thời hoàn toàn yên tĩnh lại.

“Người đâu, cung tiễn chư vị khách quý.”

“Chuyện hôm nay tất cả đều là hiểu lầm. Chư vị tuyệt đối không nên để trong lòng.”

“Ta có một số việc nên không cách nào chiêu đại mọi người. Vũ nhi đi theo ta.”

Thúc của Khổng Vũ mở miệng, cùng mọi người giải thích một chút sau đó mang theo Khổng Vũ rời đi.

Như vậy nên nơi này càng thêm quạnh quẽ.

“Đi.”

Tam Hoàng tử Thần La cũng mở miệng, mang theo bọn người Liễu Minh rời đi.

“Khổng huynh, lần sau lại đến.”

Thập Nhị Hoàng tử Đại Kim cũng đứng dậy mở miệng, dẫn người rời đi.

Về phần Khổng Vũ, hắn nhẹ gật đầu rời đi cùng thúc của mình, đi hậu viện.

Đến hậu viện.

Khổng Vũ cũng hoàn toàn bỏ đi lớp ngụy trang.

“Thúc.”

“Mối thù ngày hôm nay ta nhất định sẽ báo.”

Hắn nắm chặt nắm đấm, nhìn thúc của mình, thật sự là nhịn không được.

Nhưng lời này nói ra.

Thúc của Khổng Vũ là Khổng Bình không khỏi nhíu mày.

“Ngươi còn không biết mình sai ở đâu sao?”

“Ngươi thật sự là ngu xuẩn.”

Khổng Bình trực tiếp mở miệng, trực tiếp răn dạy cháu của mình.

Dứt lời, Khổng Vũ đầy không phục.

“Ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, đối với Cố Cẩm Niên khách khí nhưng không ngờ hắn còn làm nhục ta như vậy.”

“Khổng gia chúng ta thật sự sợ Cố gia bọn hắn hay sao?”

“Thúc, ngươi cũng trách tội ta?”

Khổng Vũ mở miệng, thật sự không phục.

“Vũ nhi.”

“Ngươi thật sự là ngu xuẩn.”

“Ngươi không nên biểu hiện kịch liệt như thế. Ngươi muốn nhằm vào Cố Cẩm Niên có cả ngàn biện pháp nhưng hết lần này đến lần khác ngươi lại lựa chọn biện pháp không tốt nhất.”

“Khổng gia ta là thế gia Thánh Nhân, người đọc sách trong thiên hạ đều tôn kính Khổng gia ta.”

“Hôm nay, ngươi chỉ cần để Liễu Minh đem sự thật nói ra, sau đó giảng hòa, thay Cố Cẩm Niên xin lỗi là được.”

“Vừa có thể gièm pha Cố Cẩm Niên, thứ hai lại để thế nhân biết được ngươi nhân nghĩa rộng lượng.”

“Nhưng ngươi lại bị Cố Cẩm Niên dùng một chữ phá tâm, dẫn đến ngươi dùng công báo tư thù. Đây chính là chỗ ngu xuẩn của ngươi.”

Khổng Bình nhíu mày mở miệng.

Hắn không sợ Khổng Vũ đắc tội Cố Cẩm Niên mà là sau khi Khổng Vũ tức giận làm việc không có đầu óc, rõ ràng có thể dùng những biện pháp khác để giải quyết chuyện này, hết lần này đến lần khác cùng Cố Cẩm Niên tranh.

“Ta không nhịn được cơn tức này.”

Khổng Vũ hít một hơi thật sau, hắn vẫn không phục.

“Nhịn không được?”

“Vậy bây giờ ngươi nhìn kết quả là gì?”

“Cố Cẩm Niên là thế gia võ tướng. Hắn làm xằng làm bậy cũng không có người nào có thể quản hắn. Nhưng ngươi thì không thế, ngươi xuất thân thế gia Thánh Nhân. Ngươi là Thánh tôn.”

“Ăn thiệt thòi là một chuyện tốt, tất cả mọi người đều nhìn thấy.”

“Công đạo đều ở trong lòng người, ngươi mời Cố Cẩm Niên đến đây, Cố Cẩm Niên trả về một chữ cút. Nếu ngay từ đầu dừng ở đó thì người đọc sách trong thiên hạ sẽ đi công kích Cố Cẩm Niên,”

“Không đến một tháng, trên dưới triều đình cũng sẽ công kích hành vi của Cố Cẩm Niên.”

“Cố Cẩm Niên hắn nhất định sẽ nhận trừng phạt nhưng bây giờ ngươi đã bị hắn đặt cho cái danh bán nước.”

“Thua hoàn toàn.”

“Ngươi còn không biết sai sao?”

Khổng Bình là tức giận thật sự.

Nói đến đây, Khổng Vũ cũng trầm mặc.

Khổng Bình cũng không tiếp tục răn dạy mà ánh mắt lạnh lùng.

“Nhưng mà Cố Cẩm Niên cũng thật sự phách lỗi, dám nói xấu tổ tiên chúng ta.”

“Chuyện này ta sẽ thông tri tộc trưởng, để người đọc sách trong thiên hạ đến tìm hắn gây phiền phức.”

“Chỉ là lần tiếp theo, bất kể làm gì ngươi đều phải nhớ kỹ, không được để hắn bị phá tâm. Mặc cho hắn kêu gào như thế nào cũng không dám tổn thương đến ngươi.”

“Việc ngươi cần làm chỉ là để người trong thiên hạ quần công hắn. Khổng gia ta rèn luyện vạn năm lợi khí chính là chi kiếm Nho đạo.”

“Cũng không cần dựa vào cái này, cùng Cố Cẩm Niên so thân thận, so bối cảnh thật là quá ngu xuẩn.”

Khổng Bình mở miệng, chăm chú dạy bảo.

Mà Khổng Vũ cũng nhẹ gật đầu nhưng không nói gì thêm.

“Được rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Khổng Bình mở miệng nhưng cũng không muốn nói nữa.

Nhưng đúng lúc này.

Khổng Vũ lại lên tiếng.

“Thúc, ta muốn tham gia thi hội Đại Hạ.”

Hắn mở miệng, trong mắt tràn đầy kiên định.

Nghe lời này, Khổng Bình hơi sững sờ.

Suy nghĩ sau đó gật đầy nói.

“Được.”

“Đánh bại hắn từ thi hội Đại Hạ cũng là một chuyện tốt. Nếu không tâm ý người khó bình ổn.”

Khổng Bình lên tiếng đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận