Đại Hạ Văn Thánh

1394 Thế cờ Thiên cổ! Hạ cờ Thánh thủ! Thập nhị tiên vương! Thanh Liên Đại đạo! Giết qua chín cửa!(2)

Rất nhanh, Đoạn Không trầm ngâm bốn hơi thở, cũng đánh một quân theo.

Tốc độ của hai người thả chậm lại, không giống trước đó, đặt quân cờ cực nhanh.

Như thế hai người giao thủ qua lại hai mươi nước đi.

Một vài giọng nói cũng theo đó vang lên.

"Quân đen hóa rồng."

Có người kinh hô.

Lúc nhìn về phía bàn cờ, quân đen đã dần tạo thành hình dáng của Đại Long, trông cực kỳ khác biệt.

Mà quân trắng quả thật có phần ở vào thế hạ phong.

"Nếu quân đen hóa rồng, ván này tất thắng."

"Không ngờ lại còn có thiên tài thế này, có thể thắng Đoạn Không."

Mọi người kinh hô, khen ngợi Ngô Dương Tử.

Mà lúc này, Đoạn Không trầm ngâm, ông cầm quân cờ trắng, trầm mặc mười hơi, tròn mười hơi thở, ngay một khắc cuối cùng mới đặt quân cờ xuống.

Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu người cảm khái thở dài.

"Đoạn Không thua."

"Sắp thua rồi."

"Không ngờ tới, lại có người trẻ tuổi như thế thắng được Kỳ Vương Đoạn Không."

"Thiên mệnh gia trì nơi đây, nếu Ngô Dương Tử thắng, chỉ sợ sẽ nhận được một đạo thiên mệnh."

"Nước đi này, ý nghĩa không lớn, vẫn là phòng thủ, nhưng quân đen đã hiện ra Đại Long, sau khi hạ cờ, Đoạn Không thua không thể nghi ngờ."

"Mười hơi mới đặt quân xuống, đây đã có điềm báo thất bại rồi."

"Đến trình độ cảnh giới này của bọn họ, hạ quân cờ càng lâu thì càng đại biểu cho rất nhiều."

Một vài giọng nói vang lên, bọn họ cũng không phải là nói xấu Đoạn Không, mà sự thật là như thế.

Cách đó không xa, Trường Vân Thiên hờ hững nhìn về phía này, nhưng ở trong ánh mắt vẫn không nhịn được hiện lên một chút ý cười.

Chỉ cần thắng được Đoạn Không, tiếp theo có thể thuận gió vượt sóng, tám người còn lại khẳng định không bằng Đoạn Không này.

Kể từ đó, đạo ấn ký thiên mệnh, chính là vật trong bàn tay bọn họ, lúc đó cho dù Cố Cẩm Niên không cam lòng đến thế nào, cũng chỉ có thể nhận mệnh.

"Đa tạ tiên sinh đã nhường."

Lúc này, Ngô Dương Tử lên tiếng, hắn ta rất tự tin, trực tiếp đặt một quân xuống.

Theo quân cờ này đặt xuống bàn cờ.

Đại Long màu đen vào lúc này đã hoàn toàn hiện ra, sau đó phóng lên tận trời.

Một hắc long xuất hiện trên bàn cờ, dáng vẻ dữ tợn, nhìn về phía Đoạn Không.

Cuồng phong quét sạch tiền điện, quân đen đã thành Đại Long, thắng được ván cờ này.

Đến bây giờ, Ngô Dương Tử rất bình tĩnh, hắn ta thậm chí hơi tự phụ, sớm đa tạ Đoạn Không đã nhường.

Chẳng qua sự thật đúng là như thế, trong một cuộc cờ chính là xem hai bên người nào ngưng tụ ra Đại Long trước, ai ngưng tụ sớm hơn, trên cơ bản phần thắng sẽ lớn hơn.

Phần thắng này, ít nhất là chín phần, nhất là cho tới bây giờ, cuộc cờ đã đi tới cuối cùng.

Càng khó lật bàn hơn, nếu trung cuộc* còn dễ nói, ít nhất mọi thứ còn có khả năng.

*Trong một ván đấu của các loại cờ ( vua, tướng , vây..) đều được chia làm ba giai đoạn: khai cuộc, trung cuộc và tàn cuộc.

Khi quân cờ hạ xuống càng nhiều, số lần suy diễn lại càng ít, bởi vì định ra là định ra rồi.

Đối mặt với hắc long đang nhìn chằm chằm.

Đoạn Không vô cùng bình tĩnh, đưa ánh mắt nhìn về phía Ngô Dương Tử nói.

"Kỳ ý của ngươi rất mạnh, là người mạnh nhất mà lão phu từng gặp."

"Bố cục kín đáo, phong thái đánh cờ đặt đâu chắc đó, nhưng không mất đi ác liệt, vào Tắc Hạ học cung, dốc lòng bồi dưỡng ngươi hai mươi năm, vị trí Kỳ Vương này, có thể tặng cho ngươi."

Đoạn Không lên tiếng, ông ta nhìn về phía Ngô Dương Tử, tùy tâm khen ngợi thực lực của đối phương.

Rất mạnh.

Là thiên kiêu kỳ đạo hiếm có.

Ông nổi lên lòng quý tài.

Nhưng Ngô Dương Tử đương nhiên không phải hạng người tầm thường.

"Đa tạ hảo ý của tiên sinh."

"Xin hỏi tiên sinh, còn đánh tiếp sao?"

Ngô Dương Tử tự tin vô cùng nói.

Hắn ta đã nắm chắc phần thắng.

Nhưng mà Đoạn Không không nói gì, mà bằng tốc độ nhanh nhất đặt xuống một quân.

Cạch.

Quân cờ màu trắng đặt xuống.

Chỉ trong chốc lát.

Hào quang ngút trời, quân màu trắng tụ thành một thanh trường đao, trực tiếp chém đứt móng vuốt sắc bén của hắc long.

"Đồ Long thuật?"

"Đồ Long kỳ cuộc?"

"Lại là Đồ Long kỳ cuộc?"

"Ôi, Đoạn Kỳ Vương thế mà giấu một chiêu như thế."

"Một bước trước đó không phải yếu thế, mà là bố cục, dẫn dụ Ngô Dương Tử hình thành Đại Long, trên thực tế là vì che mắt Ngô Dương Tử, thế mà đồ long rồi."

"Kinh khủng, kinh khủng, quả nhiên là kinh khủng."

Từng giọng nói vang lên, bọn họ cảm thấy chấn động, từng người kích động không thôi.

Ngô Dương Tử bố trí kỳ cuộc Đại Long, để tất cả quân đen hợp thành một con rồng, mà Đoạn Không khi thì tiến công, khi thì phòng thủ, cũng đang ngưng tụ Đại Long của mình.

Trông có vẻ như bị Ngô Dương Tử ngưng tụ Đại Long thành công trước, nhưng trên thực tế, lúc hạ một quân trước đó, Đoạn Không hết mười hơi mới đánh xuống một quân, đây là đang mê hoặc Ngô Dương Tử.

Phòng thủ đơn giản nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận