Đại Hạ Văn Thánh

Chương 398 Ta Cố Cẩm Niên, hôm nay vì quốc Lập Ngôn, giương quốc uy, ngưng quốc hồn, đúc quốc cốt!(3)

Hoàng cung.

Dưỡng Tâm điện.

Sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế đi vào trong điện, chưa kịp nói câu gì, mà cầm bút viết ngay lên giấy tuyên thành.

Rất nhanh, một bài Mãn Giang Hồng được Vĩnh Thịnh Đại Đế viết ra.

"Ngụy Nhàn, đem bản này đến Binh bộ, treo ở chỗ dễ thấy nhất."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, trong lòng ông cũng vô cùng dâng trào, đến bây giờ mới dần dần khôi phục lại bình tĩnh.

Bài ca này, viết quá hay rồi.

Làm ông thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

"Cẩm Niên, tìm cữu cữu có chuyện gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn Cố Cẩm Niên, thật sự càng nhìn càng thuận mắt.

Lý gia thật sự xuất hiện một Kỳ Lân tử rồi.

Tốt lắm.

Phi thường tốt.

"Cữu cữu, hôm nay chất nhi, chủ yếu vì ba chuyện này."

Nghe thấy lão cậu hô lên, Cố Cẩm Niên lập tức nói.

"Nói thẳng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế phất tay, để Cố Cẩm Niên trực tiếp nói ra.

"Trước đó Lục thúc ta để ta hỗ trợ giải mã một phong thư? Thúc ấy nói triều đình sẽ ban thưởng cho ta, nhưng đến bây giờ ta vẫn chưa thấy ban thưởng gì, cữu, là Lục thúc ta tham ô mất rồi sao?"

Cố Cẩm Niên cũng trực tiếp lắm.

Giúp Cố Ninh Nhai giải mã thư tín, mặc dù không giải ra nội dung hoàn chỉnh được, nhưng tối thiểu nhất ta cũng đã cho một tin tức khác mà?

Bạc của ta đều đã tiêu hết, triều đình không bù lại? Muốn ta làm không công sao? Không có khả năng này đâu nhé.

"Vậy thì không phải, Lục thúc ngươi không có lá gan này, là cữu cữu quên, Cẩm Niên, ngươi nói đi, muốn ban thưởng cái gì."

"Ban thưởng cho ngươi thêm một viên vương châu, ngươi thấy thế nào?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế cười nói.

Dự định ban thưởng tiếp một viên vương châu, như vậy là đã góp được mười viên, còn thiếu hai viên nữa là có thể phong hầu.

"Không muốn."

"Cữu, cho ta một vài món ngọc khí trân quý đi, cái loại có giá trị không nhỏ ấy, chứ nếu cho ta vương châu tiếp thì chỉ sợ các đại thần trong triều đều sẽ quỳ gối ngoài cửa mất."

Cố Cẩm Niên lập tức lắc đầu.

Trong tay hắn đã có chín viên vương châu, giờ nếu lại cho hắn thêm một viên, đám đại thần bên ngoài đó không chừng sẽ náo loạn.

Hắn thà rằng nhận chút ngọc khí trân quý còn tốt hơn.

"Ngọc khí?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhíu nhíu mày, không rõ Cố Cẩm Niên muốn đồ vật này làm gì? Tuy nói ngọc khí đáng tiền, nhưng thứ đồ chơi này đối với Cố Cẩm Niên hẳn là không có tác dụng gì.

Nhưng, cháu trai đã tự mình yêu cầu, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không keo kiệt, trực tiếp sai bảo Ngụy Nhàn.

"Ngụy Nhàn, đến bảo khố lấy mấy món ngọc khí trân phẩm, cả Cửu Long lưu ly thạch nữa mang tới cho Cẩm Niên."

"Còn có tứ phương ấn, cũng mang tới cho ngoại sanh này của trẫm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế rất phóng khoáng, trực tiếp mở bảo khố, ở trong đó đều là trân phẩm của các nước triều cống, là trân phẩm trong trân phẩm.

Mỗi một món đều có giá trị liên thành.

"Đa tạ cữu cữu."

Nghe thấy lão cữu cữu nể tình như thế, Cố Cẩm Niên vội vàng cúi lạy, trong lòng vui như nở hoa.

"Không có tiền đồ, chỉ chút ngọc khí thôi mà cũng vui vẻ đến vậy, sau này ngươi cần thì trực tiếp tới tìm trẫm mà lấy."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói như thế, đồng thời tiếp tục nhìn Cố Cẩm Niên hỏi.

"Chuyện thứ hai thì sao?"

Ông hỏi.

"Bệ hạ."

"Học sinh hi vọng bệ hạ có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không hòa thân cùng Hung Nô."

Nói ra chuyện thứ hai, Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi, sau đó bái lạy Vĩnh Thịnh Đại Đế, lần này hắn không tự xưng ngoại sanh, mà tự xưng học sinh, ý tứ rất rõ ràng, không muốn lấy thân phận thân thích để giải quyết chuyện này.

Quân là quân.

Thần là thần.

Đứng tại lập trường quốc gia để đề cập đến vấn đề này.

Quả thật, khi nghe Cố Cẩm Niên nói như vậy, Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi trầm mặc.

Lưu Ngôn ở bên cạnh lóe lên tia kinh ngạc.

Hắn không ngờ, vị thế tử gia trước mắt này lại đề ra chuyện như vậy.

Nên biết, chuyện hòa thân là trên dưới triều đình đã đáp ứng, lợi quốc lợi dân, ngoại trừ bách tính thì không có ai phản đối.

Nhưng Cố Cẩm Niên thế mà chủ động đề cập từ chối hòa thân, không tốt lắm.

Cảm nhận được ánh mắt Cố Cẩm Niên.

Vĩnh Thịnh Đại Đế chậm rãi nói.

"Cẩm Niên."

"Ngươi có cho rằng, Đại Hạ hòa thân, là biểu hiện của yếu đuối? Là biểu hiện khuất phục người Hung Nô không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói vậy.

"Không."

"Bệ hạ, học sinh cho rằng, hòa thân rất có lợi cho Đại Hạ."

"Đại Hạ từ mười hai năm trước, mất đi mười hai thành biên cảnh, gặp phải đủ cảnh tai ương, thiên tai cũng thế mà nhân họa cũng thế, bệ hạ sau khi lên ngôi đã chăm lo quản lý, cuối cùng trong nước mới ổn định, bách tính cũng từng bước trải qua cuộc sống sung túc."

"Nhưng, mối thù biên cảnh, Đại Hạ ta tuyệt đối không quên, ngày nào đó sẽ ngựa đạp vương đình, chỉ là Vương Triều Đại Hạ tạm thời không thể khai chiến, bởi vì khi đó Vương Triều Phù La, Vương Triều Đại Kim sẽ gây cản trở."

"Thứ hai, cũng lo lắng thắng thảm mà về, đến lúc đó dù đánh bại người Hung Nô nhưng lại phải đối mặt với mưu tính của Vương Triều Phù La cùng Vương Triều Đại Kim."

"Thứ ba, bách tính mặc dù bất mãn chuyện hòa thân, nhưng nếu như chiến hỏa phân tranh, lúc đó thu thuế tăng lên, tiền tài hao hết, vậy tiếng mắng so với hòa thân chắn chắn sẽ lớn gấp mười gấp trăm lần."

"Nhưng nếu không chiến, người Hung Nô liên tục quấy rối biên cảnh, thắng được nhưng biên cảnh không cách nào ổn định, trong nước từ đầu đến cuối không cách nào toàn lực phát triển."

"Nếu chiến, căn bản không đạt được kết quả tốt, Đại Hạ cần thời gian, hai mươi năm, chí ít cần hai mươi năm, hai mươi năm sau, Đại Hạ có thể phái ra một quân đội vương giả càng ngạo nghễ hơn, càn quét Hung Nô."

"Cho nên, hiện tại hi sinh một nữ nhân, cũng không tính là gì, chờ đến khi ngựa đạp Hung Nô, nếu nàng còn sống thì đón về Đại Hạ, ban cho vinh hoa phú quý mười đời, nếu nàng bất hạnh mất sớm, vậy thì lấy đại lễ công chúa, ghi vào sử ký, cũng có thể lưu truyền muôn đời."

"Cho nên, học sinh biết, hòa thân là chuyện tốt."

Cố Cẩm Niên trình bày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận