Đại Hạ Văn Thánh

Chương 457 Thu xếp thoả đáng tất cả, tiến về Bạch Lộ phủ, điều tra chân tướng, bị bắt tại chỗ.(4)

Cố Cẩm Niên cũng một mực nhớ kỹ, hắn nhìn ra được, lão gia tử hôm nay rất chân thành, xem ra là có sự tình gì đó khiến hắn trở nên nghiêm túc như thế, chính là bởi vì như thế, Cố Cẩm Niên cũng không dám cười đùa tí tửng.

"Tôn nhi nhất định một mực nhớ kỹ, xin gia gia yên tâm."

Cố Cẩm Niên gật đầu nói.

"Ừm, Cẩm Niên, gia gia lời này cũng không phải nói ra là để ngươi làm việc sợ đầu sợ đuôi, mà là để ngươi rõ ràng một ít chuyện."

"Vẫn là câu nói kia, chỉ cần người Cố gia chúng ta chiếm lý, Đại Hạ cảnh nội, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó."

"Dù sao Cố gia không có đơn giản như nhìn từ bề ngoài như vậy."

Cố lão gia tử mở miệng, trong lời nói, lại nói ra một số tin tức khác.

Chỉ có điều lão gia tử rõ ràng không muốn tiếp tục nói tiếp, mà là đem ánh mắt nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.

"Cẩm Niên, ngươi lần này đến, là muốn nói cho gia gia biết ngươi muốn đi Bạch Lộ phủ đúng không?"

Lão gia tử mở miệng, nhìn qua Cố Cẩm Niên nói.

"Vâng."

"Chuyện này không giống bình thường, hảo hữu của tôn nhi khả năng gặp nạn, tôn nhi không thể không đi."

Cố Cẩm Niên mở miệng, nói chuyện này cho lão gia tử.

"Được."

"Ngươi yên tâm đi thôi."

"Gia gia xuất chinh còn cần một chút thời gian, trước khi đi sẽ xử lý một số chuyện, càn quét một chút uy hiếp cho ngươi."

"Sự tình rơi xuống nước, gia gia cũng có manh mối."

"Chỉ có điều lần này nếu đi, vẫn phải chú ý hơn, bên ngoài dù sao cũng không phải là kinh đô Đại Hạ, có thúc thúc của ngươi giúp đỡ, làm việc ngươi có thể làm, làm những việc ngươi có thể."

"Việc ngươi nên làm, ngươi muốn làm gì cũng được, việc ngươi không nên làm, hết thảy hậu quả, ngươi cũng phải tự mình gánh chịu hết hậu quả, hiểu chưa?"

Cuộc trò chuyện hôm nay nặng nề đến lạ.

Những lời này của Lão gia tử khiến tâm tình của Cố Cẩm Niên hơi có một chút cảm giác không nói thành lời.

Nhưng nội tâm Cố Cẩm Niên cũng minh bạch, lão gia tử lập tức sẽ xuất chinh, tự nhiên lo lắng cho mình, hi vọng mình có thể trưởng thành.

Những điều này Cố Cẩm Niên đều cảm thụ được.

"Minh bạch."

"Gia gia ngài yên tâm."

Cố Cẩm Niên trịnh trọng gật đầu.

Ngay sau đó cũng không nói thêm gì, quay người cáo lui.

Sau khi rời khỏi.

Lão gia tử nhìn qua bóng lưng của Cố Cẩm Niên, trong ánh mắt vẫn còn có chút cảm khái, trên thực tế hắn cũng không muốn nghiêm túc như vậy, nhưng vì để Cố Cẩm Niên trưởng thành, hắn chỉ có thể như thế.

Đợi Cố Cẩm Niên triệt để đi xa, thanh âm của lão gia tử tiếp tục vang lên.

"Thông tri mấy gia hoả không có tiền đồ kia, Cẩm Niên lần này ra ngoài, vô luận gặp phải bất cứ chuyện gì muốn nhờ, bọn hắn toàn bộ cự tuyệt."

"Ai cũng không được phép giúp, để một mình hắn xử lý."

"Sai cũng tốt, đúng cũng được, hắn cần trưởng thành."

Lão gia tử lên tiếng, nói như thế.

"Vâng, lão gia."

Quản gia bên ngoài nhẹ gật đầu.

Cùng thời khắc đó.

Cố Cẩm Niên đi một chuyến đến Huyền Đăng Ti, nhờ Lục thúc chuẩn bị cho mình vài thứ, tất cả hồ sơ tư liệu của quan viên lớn nhỏ liên quan tới Bạch Lộ phủ cùng Giang Lăng quận.

Huyền Đăng Ti có quyền lợi đi Lại bộ cùng Hình bộ yêu cầu hồ sơ.

Chỉ có điều tin tức Cố Cẩm Niên cần quá nhiều, cho dù là tốc độ nhanh nhất, cũng phải đợi đến giờ Tý.

Về phương diện thời gian vẫn kịp.

Cố Cẩm Niên không nói thêm gì, sau khi tìm được Lục thúc Cố Ninh Nhai, Cố Cẩm Niên không có vội vã trở về học phủ, mà là đang suy nghĩ muốn tìm một người khác giúp mình hay không.

Tần Vương Lý Toại.

Đúng thế.

Tần Vương quyền thế rất lớn, không kém gì Thái tử, bây giờ còn chấp chưởng giám quốc đại quyền.

Chỉ có điều Cố Cẩm Niên vẫn đang do dự.

Ý của lão gia tử rất đơn giản, chuyện này muốn làm sao thì làm vậy, chỉ có điều chỉ có thể dựa vào thế lực của mình.

Vượt qua thế lực của bản thân lại không được.

Rất hiển nhiên, chuyện này lão gia tử đoán chừng cũng có chút tin tức, Văn Cảnh tiên sinh xưa nay không làm chuyện gì vô duyên vô cớ.

Thật giống như thời điểm mới vừa vào Đại Hạ thư viện, một cái khảo nghiệm nho nhỏ, thế mà trở thành sự thật.

Vụ án này tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng.

Tô Văn Cảnh, lão gia tử, thậm chí bệ hạ đều tham dự vào, để cho mình ra mặt điều tra, đây cũng là một trận khảo nghiệm đối với mình.

Cố Cẩm Niên cũng dần dần tỉnh táo lại.

Cho nên, nếu như mượn nhờ thế lực của những vị thúc thúc này, đoán chừng sẽ bị lão gia tử ngăn lại.

Bất quá, Cố Cẩm Niên cuối cùng vẫn không đi tìm Tần Vương.

Bởi vì.

Thứ nhất là mượn nhờ thế lực của Tần Vương, cuối cùng có chút không ổn.

Thứ hai là việc mình ra ngoài tốt nhất là đừng cho quá nhiều người biết, nhất là chưa biết được phía sau việc này sẽ có bóng dáng của Tần Vương hay không?

Cứ như vậy.

Cố Cẩm Niên về tới trong thư viện.

Hắn lại một lần nữa bày hồ sơ lên phía trên bàn đọc sách trước mặt, dự định đọc lại chuyện này.

Nội dung rất đơn giản.

Trương Minh án giết người.

Một tên lính giải ngũ, về đến trong nhà, thị cược thành tính, bán nhi nữ lấy tiền, sau đó bởi vì sự tình phá dỡ bổ ngân, đại náo huyện nha, cuối cùng bị giam ba tháng.

Sau khi ra ngục, chuồn đến Vương gia, thất thủ sát hại người hầu Vương gia.

Sau đó bị phán trảm lập quyết.

Cả sự tình đơn giản như vậy, chỉ có điều bởi vì từ khi lập án đến lúc chấp hành, vẻn vẹn hao tốn hơn mười ngày, lúc này mới khiến mọi người hoài nghi.

Bây giờ Vương Phú Quý đến Bạch Lộ phủ, âm thầm điều tra chuyện này, thế mà lại mất liên lạc.

Điều này mang ý nghĩa, chuyện này đích thực không có đơn giản như mặt ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận