Đại Hạ Văn Thánh

1257 Tri Thánh, mới biết Thánh đạo khó! Đại Hạ trưng thu thuế, quận Giang Trung nộp thuế lương thực!(7)

Cần gì chứ?

Hiện tại vương triều Đại Hạ không làm gì cả, cũng càng ngày càng mạnh, vì sao phải đi đánh trận?

Thành thật mà nói, nếu Vĩnh Thịnh Đại Đế không nóng vội, không muốn giải quyết tất cả vấn đề trong thời gian ngắn ngủi, ông hoàn toàn có thể vô vi mà trị*.

*Vô vi: tùy theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên. Vô vi không có nghĩa là không làm gì, mà là không can thiệp quá nhiều, không hành động hấp tấp. Làm gì cũng được, miễn là thuận theo Đạo và tuân theo quy luật khách quan.

Nhưng điều này, thật ra trên dưới triều đình đều có thể hiểu cho Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Không giải quyết được khu vực thảm họa, tâm phiền ý loạn, công việc gì cũng đều khó khai triển tốt.

Năm ốc đảo lớn không dời người đến được, nhìn thôi cũng phiền lòng, việc này rất giống như có một núi vàng ở trước mặt, nhưng công cụ lại không nhiều, nhân thủ không đủ, tiến độ khai thác vô cùng chậm.

Rõ ràng có thể trở thành người giàu có nhất, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, cũng đành chịu.

Rất phiền.

Vô cùng đáng ghét.

Nhưng đúng lúc này.

Một giọng nói vang lên từ bên ngoài.

"Bệ hạ."

"Đại Lý Tự truyền tin đến, Tần Vương đã nhận tội, vì vậy Hình bộ đã phạt Tần Vương mười năm bổng lộc, tước bỏ Vương vị, giáng làm Hầu gia, đến đất phiên Tây Nam nghèo nàn, trấn thủ biên cảnh tây nam cho vương triều Đại Hạ, không có chiếu chỉ, cả đời không thể hồi kinh."

Theo âm thanh vang lên ở bên ngoài.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi yên lặng.

Nhưng một lát sau, Vĩnh Thịnh Đại Đế chậm rãi nói.

"Chuẩn."

Theo giọng nói này vang lên.

Trong điện, Hà Ngôn không khỏi cúi đầu.

Như bách quan triều đình đã phỏng đoán, làm người phụ thân không có khả năng sẽ thực sự giết chết nhi tử, Tần Vương đến đất phiên mới là mục đích của Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Biếm thành Hầu gia cũng chẳng là gì, hắn là Tần Vương, cho dù bị biếm thành Hầu gia thì tính sao?

Ai thực sự có can đảm xem hắn là Hầu gia?

Vẫn là Vương gia như cũ thôi, chờ tương lai Thái tử thượng vị, nếu Tần Vương thành thật, vẫn sẽ được khôi phục Vương vị như trước.

Kết quả này, cũng không ngoài dự liệu.

"Được rồi."

"Bất kể như thế nào, trước tiên phải giải quyết chuyện tai họa quận Lũng Tây."

"Những chuyện khác, đến lúc đó rồi nói sau."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Hiện tại ông có chút tâm phiền ý loạn, bị khoản bạc với con số trên trời này làm cho phiền lòng.

"Thần, lĩnh chỉ."

Hà Ngôn nhẹ gật đầu, nhưng cũng không hề rời đi, mà nhìn về phía Vĩnh Thịnh Đại Đế nói tiếp.

"Bệ hạ, mấy ngày nữa, chính là thời điểm trưng thu quốc thuế."

"Thần cho rằng, lương thuế của quận Giang Trung, năm nay vẫn không nên trưng thu mới thỏa đáng, trưng thu thật, đến lúc đó sẽ gây nên dân chúng phản cảm, thứ hai thần cho rằng, quận Giang Trung cũng không bỏ ra nổi bao nhiêu lương thực, chẳng bằng chậm lại một năm, Bệ Hạ thấy như thế nào?"

Hà Ngôn đề cập đến chuyện quận Giang Trung.

Trưng thu lương thuế quận Giang Trung, là chuyện khiến Hộ bộ khá nhức đầu.

Quận Giang Trung người ta vừa mới gặp nạn đại hạn, mặc dù được Cố Cẩm Niên ổn định lại rồi, nhưng đoán chừng không có nhiều lương thực để trưng thu, lúc này nếu phái người tới trưng thu lương thực.

Vậy thật sự có phần không biết xấu hổ.

Quay lại còn kích thích dân chúng oán thán, sẽ rất phiền phức.

Trong triều đình cũng có ý này, tất cả mọi đều người ủng hộ cách làm của Hộ bộ, hoãn lại một năm đi.

"Không cần."

"Trưng thu như bình thường là được."

Người khác không biết tình huống quận Giang Trung như thế nào, nhưng trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế lại rõ ràng.

Dựa theo ý tứ của Cẩm Niên, qua mấy ngày nữa quận Giang Trung nộp lương thuế lên, chỉ sợ sẽ khiến trên dưới triều chính kinh sợ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đã tính sơ qua, không có gì bất ngờ xảy ra, bảo đảm không thấp hơn năm ngàn vạn thạch lương thực, có thể sẽ lên đến tám ngàn vạn thạch.

Ông không yêu cầu xa vời tám ngàn vạn thạch.

Sáu ngàn vạn thạch là tốt rồi.

Ít nhất có thể giải quyết vấn đề lương thực ở ba địa phương gặp tai họa nặng nề, hơn nữa còn giải quyết được tốt đẹp, nghĩ đến việc này, trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế thầm vui vẻ hơn chút.

Cuối cùng cũng giải quyết được một phiền phức.

"Bệ hạ."

"Chuyện này không tốt lắm đâu."

Hà Ngôn nghe nói như thế, có chút không kìm được, ông ta vốn cho rằng Vĩnh Thịnh Đại Đế sẽ đồng ý, lại không ngờ rằng vẫn trực tiếp trưng thu?

Đây không phải khiến Hộ bộ như bị nướng ở trên lửa sao?

"Làm theo ý chỉ trẫm đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, vẻ mặt bình tĩnh.

"Tuân chỉ."

Hà Ngôn không nói gì, xoay người rời đi.

Mà sau khi Hà Ngôn rời đi.

Không lâu sau, một bóng người nhanh chóng bước vào.

Dâng lên một phần hồ sơ thật dày.

Là Ngụy Nhàn.

"Bệ hạ."

"Đã điều tra rõ tình huống, ở quận Đông Lâm, chuyện mà Tần Vương làm quả thật là vậy, nhưng mỗi một chuyện xảy ra đều có lý do, đó không phải là chủ ý của Tần Vương, mà do có người cắt câu lấy nghĩa, hãm hại Tần Vương."

Ngụy Nhàn nói, đồng thời đem một xấp hồ sơ thật dày, bày ở trước mặt Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Ngự Sử đài, Lại bộ, Lễ bộ, Hình bộ, còn có Binh bộ, làm sao có được hồ sơ này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận