Đại Hạ Văn Thánh

Chương 338 Đợi cho thu đến tháng chín tám, hoa của ta nở ra lấn át hết cả muôn hoa! Lập ra mới học phế Ngụy Nho thiên hạ!(5)

"A."

"Buồn cười."

"Quả nhiên là buồn cười."

"Các ngươi hôm nay khiến trẫm mở rộng tầm mắt."

“Cố Cẩm Niên náo cũng tốt, mắng cũng được. Đây chung quy cũng chỉ là tranh đấu giữa các tiểu bối.”

“Văn nhân giao đấy, tranh luận lớn cũng là lẽ thường tình.”

“Để trẫm không ngờ chính là, những người các ngươi, nhất là những Đại Nho này, từng tên đều tự nhận là đọc đủ sách Thánh hiền nhưng tác phong làm việc căn bản cũng không có một chút phong phạm của Đại Nho.”

“Thịnh hội như thế mà ở chỗ này công kích lung tung.”

“Những thứ này trẫm đều thấy được rồi.”

“Thật không ngờ, tâm các ngươi đều đen.”

“Từ Chu An, trẫm hỏi ngươi một câu, ai là người đầu tiên chất vấn Cố Cẩm Niên là người đã sớm biết đề?”

Giọng nói Vĩnh Thịnh Đại Đế dần dẫn bình tĩnh nhưng càng bình tĩnh liền càng có thể cảm nhận được vị đế vương này đang phẫn nộ.

Hắn hỏi thăm một Đại Nho vừa rồi kêu gào lợi hại nhất.

“Bệ hạ, việc này.”

Từ Chu An còn muốn giải thích cái gì nhưng sau một khắc, giọng Vĩnh Thịnh Đại Đế lại cất lên.

“Trẫm để ngươi trả lời một câu hỏi mà ngươi còn dám dông dài. Hôm nay trẫm lấy lệnh Thiên tử gọt Nho vị ngươi, trảm thủ cấp ngươi, thành toàn danh tiếng trung liệt của ngươi.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế rất nghiêm túc nói, còn dám lải nhải cả ngày, kéo đông kéo tây cũng không phải để ngươi cuốn gói rời đi đơn giản như vậy.

Hôm nay không lưu mệnh lại thì Hoàng vị này ngươi sẽ đến ngồi.

Nghe xong lời này, người sau nháy mắt không dám nói lung tung.

Hắn giúp Khổng gia nguyên nhân là gì? Đơn giản là Khổng gia thiếu hắn một cái nhân tình, về sau có cơ hội nhập Khổng gia.

Nếu như đại giới phải bỏ ra là tước đoạt quyền lực, thì tính sao? Lưng tựa Khổng gia, hắn sống tưới nhuần như thường. Hơn nữa còn lưu lại một cái trung liệt chi mệnh.

Nhưng nếu bởi vì loại chuyện này để mệnh mình lại nơi này vậy thì không được.

“Hồi bệ hạ, là Thánh tôn nói.”

Từ Chu An thành thực trả lời, không dám làm trò mờ ám gì.

“Thánh tôn là ai? Không có danh tự sao?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế lần nữa nói. Mà câu nói kia để trong mắt Truyền Thánh Công lóe lên một tia dị dạng.

Mà trong lòng Khổng Vũ càng run lên.

“Hồi bệ hạ, là Khổng Vũ.”

Từ Chu An cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng đổi giọng.

“Được.”

“Lưu Kính, vậy trẫm hỏi ngươi, Khổng Vũ ra đề mục khảo nghiệm Cẩm Niên đã hứa hẹn cái gì?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng lần nữa, nhưng mà lần này đổi một Đại Nho khác đến hỏi.

“Hồi bệ hạ, Khổng Vũ hứa hẹn nếu như Cố Cẩm Niên làm ra Trấn quốc thơ liền tâm phục khẩu phục, hướng Cố Cẩm Niên hành đại lễ ba quỳ chín bái nhận lỗi lầm.”

Người kia thành thật trả lời, không dám nhiều lời miễn cho gặp nạn.

“Được.”

“Vậy Trần mậu, trẫm hỏi ngươi một câu, Cố Cẩm Niên đã làm ra thơ gì?”

Hắn tiếp tục hỏi.

“Hồi bệ hạ, làm ra Thiên cổ thơ.”

Đối phương cũng là trả lời đúng sự thật.

“Được.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhẹ gật đầu, sau đó hít sâu một hơi.

Sau đó trong nháy mắt sắc mặt lạnh băng.

“Vậy hôm nay trẫm muốn hỏi chư vị một chút.”

“Chư vị Đại Nho.”

“Chư vị đã đọc đủ thứ sách Thánh hiền.”

“Chư vị đi bất kỳ nơi nào, ánh mắt đều mang ngạo khí các Đại Nho.”

“Chư vị xem thường trời, xem thường địa các Đại Nho.”

“Rõ ràng là Khổng Vũ chủ động gây chuyện, yêu cầu Cẩm Niên làm bài thơ, chỉ yêu cầu làm Trấn quốc thơ mà người cháu ngoại này của trẫm đã làm ra Thiên cổ thi từ.”

“Vậy tại sao!”

“Nói cho trẫm vì sao!”

“Vì cái gì mà các ngươi còn cảm thấy đứa cháu ngoại này của trẫm đã làm sai?”

“Rõ ràng là Khổng Vũ làm sai.”

“Các ngươi còn ở nơi này nói đứa cháu ngoại này của trẫm hùng hổ dọa người?”

“Trẫm muốn hỏi một câu, đến cùng ai mới là người hùng hổ dọa người?”

“Đây chính là Đại Nho sao?”

“Đây chính là Nho giả sao?”

“Hàm dưỡng của các ngươi ở đâu? Tư tưởng Nho đạo của các ngươi ở đâu?”

“Người cháu ngoại này của trẫm, có lẽ nói chuyện có chút kịch liệt nhưng hắn còn chưa cập quan. Chống đến chết vẫn là hài đồng, là nói đùa, các ngươi lại bắt lấy không thả.”

“Khi dễ người một nhà, các ngươi quả nhiên là thiên hạ vô năng, nhìn thấy ngoại nhân lại như chó con.”

“Mặt của các ngươi ở đâu?”

“Cốt khí của các ngươi ở đâu?”

“Hôm nay nếu không giải thích rõ ràng cho trẫm.”

“Trẫm sẽ bắt tòan bộ đến Huyền Đăng Ti, trẫm ngược lại muốn nhìn xem là gốc rễ Đại Hạ nát hay là gốc rễ các ngươi nát.”

“Hay là nói Khổng gia nát, truyền ra một chút không phải chi ngôn Thánh Nhân, lừa dối các ngươi.”

“Mười hai năm trước, trẫm làm qua chuyện như vậy. Mười hai năm sau, trẫm không ngại làm lại một lần.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế hùng hồn chất vấn khiến cho toàn bộ người đọc sách đều luống cuống.

Thiên cổ thi từ của Cố Cẩm Niên, bọn hắn không hoảng sợ.

Văn chương kinh Thánh của Cố Cẩm Niên, bọn hắn không hoảng sợ.

Bởi vì có thể cãi cọ, có thể đi nói, vẫn là câu nói kia, ta không phải Thánh nhân nhưng ta phải dùng tiêu chuẩn Thánh Nhân để cân nhắc ngươi. Nếu như ngươi làm có bất kỳ chỗ nào không đúng, coi như ngươi có thiên đại công lao, ngươi cũng là sai lầm.

Trừ khi ngươi không có chút nào làm sai.

Động lòng người không phải Thánh hiền ai có thể không qua?

Cho nên nghĩ chửi ngươi còn không đơn giản sao? Gây chuyện là được.

Nhưng bây giờ bọn hắn luống cuống, là hoàn toàn luống cuống.

Hoàng đế nổi giận.

Giận tím mặt. Mà mọi người ở đây, ai không phải là nhân tinh? Nhưng Đại Nho này trong nháy mắt đã hiểu chỗ phẫn nộ của Hoàng đế là ở đâu.

Khổng gia.

Bọn hắn đã giúp Khổng gia quá mức. Thậm chí vì trợ giúp Khổng gia đã chèn ép Cố Cẩm Niên ngay trước mặt Hoàng đế, cưỡng ép vì Khổng gia làm ra giải thích.

Một chuyện rõ ràng chính là Khổng Vũ làm sai, mà dưới vài ba câu của bọn hắn đã biến thành Cố Cẩm Niên hùng hổ dọa người.

Hành vi như vậy đối với một người đứng ở giữa lập trường mà nói là cực kỳ chán ghét.

Nhất là đám người này giúp chính là Khổng gia, hậu đại Thánh Nhân là một tổn tại ảnh hưởng đến Hoàng quyền.

Cứ như vậy, Hoàng đế có thể không giận sao?

Tất cả mọi người vô cùng bối rối.

Nhưng không nói lời nào.

“Nói đi?”

“Tại sao không nói?”

“Vừa rồi không phải rất biết nói chuyện sao?”

“Làm sao bây giờ lại không nói?”

“Vậy xem ra chính là cảm thấy đứa cháu ngoại này của trẫm dễ bắt nạt đúng không?”

“Được, trẫm không nhúng tay vào việc này.”

“Trấn Quốc Công, việc này giao cho ngươi xử lý. Ngươi muốn làm sao cứ làm vậy, trẫm cũng sẽ mặc kệ.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế lần nữa lên tiếng.

Mỗi câu mỗi chữ, mặc dù không có một chứ thô tục lại mắng cho tâm thần của bọn hắn run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận