Đại Hạ Văn Thánh

Chương 189 Kinh đô chi nộ, Bách quan tranh luận, Giang Ninh quận bình loạn, long nhan cực kỳ vui mừng 4

Hơn nữa sau mấy ngày suy nghĩ cẩn thận.

Trong lòng Cố Cẩm Niên cũng rõ ràng, nếu hắn nhập sĩ, nhất định phải đi con đường cô thần.

Tuyệt đối không thể kéo bè kết phái, nếu không thì cứ đợi cữu cữu tới gọt mình đi?

Cữu cữu hùng tài vĩ lược- tài trí mưu lược kiệt xuất, không kỵ Cố gia, nhưng đời sau có thể trấn áp lại Cố gia hay không, thật đúng là không nói chính xác được, đối với hoàng quyền mà nói, loại nhân tố bất an này phải nên loại bỏ.

Tàn nhẫn đúng là có chút tàn nhẫn, vô tình cũng là có chút vô tình.

Nhưng vấn đề là, nếu làm hoàng đế mà không hung ác, liệu có thể ngồi vững vị trí đó được không?

Đáp án là không thể.

"Huyền Đăng Ti có kinh khủng như vậy không?"

"Lúc đó nghe Cẩm Niên ca nhắc đến Huyền Đăng Ti, đám người đọc sách kia ai nấy mặt trắng bệch, đây là vì sao vậy?"

Cũng vào lúc này, giọng nói của Triệu Tư Thanh vang lên.

Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hiếu kì, đồng thời cũng là đổi đề tài nói chuyện.

Miễn cho Cố Cẩm Niên lại tiếp tục nói xoay quanh vấn đề này, bị người có lòng nghe được, truyền đi thì không tốt lắm.

Nói về lời này.

Vương Phú Quý không khỏi cười khổ nói.

"Nơi kinh khủng nhất Đại Hạ chính là Huyền Đăng Ti, người sống đi vào, người chết đi ra, trên cơ bản không ai có thể chiếm được chỗ tốt tại Huyền Đăng Ti, Triệu cô nương, ngươi nói nó có đáng sợ hay không?"

Vương Phú Quý lên tiếng, hắn chưa đến Huyền Đăng Ti, nhưng cũng biết sơ sơ tình huống Huyền Đăng Ti.

Lời này nói ra, Triệu Tư Thanh càng hiếu kì.

Mà lời nói của Tô Hoài Ngọc cũng vang lên theo.

"Trong Huyền Đăng Ti có bốn mươi tám bộ cực hình, nhằm vào bốn mươi tám loại người khác nhau."

"Trong đó có một loại cực hình gọi là nha hình."

"Dùng chân khí đánh gãy răng, nhưng sẽ không đánh nát toàn bộ, mà là đánh gãy một nửa, sau đó dùng châm sắt dúi vào bên trong răng."

"Chỉ cần dúi nhẹ một cái, phạm nhân liền sẽ đau đến mức hai mắt như muốn nổ tung, đau đớn phải nói là không chịu nổi."

Tô Hoài Ngọc rất nghiêm túc phổ cập khoa học.

Đám người nghe xong lời này, sắc mặt hơi biến đổi, mặc dù bọn họ chưa bao giờ trải qua loại thống khổ này, nhưng nghe thôi cũng cảm giác có chút làm người ta sợ hãi.

"Cái này vẻn vẹn chỉ mới là món khai vị, còn có một loại khốc hình, tên là túc phạt( phạt chân), để ngươi đứng trên đồng sắt nung đỏ, trong nháy mắt chân ngươi sẽ bị bỏng phồng rộp lên, dùng que tre chọc xé vỡ ra, rồi bôi vật bẩn lên vết thương."

"Khiến nó sưng mủ phát tấy, sau đó lại đắp thảo dược lên, dùng vải thuốc quấn chặt, đợi sau ba ngày, vải thuốc và huyết nhục dính vào nhau, dùng sức xé vải ra, trên vải thuốc sẽ kéo theo da thịt."

"Lúc này chuẩn bị cho ngươi một bồn nước thuốc nghệ tây, ngâm hai chân ngươi ở bên trong, nháy mắt này ngươi sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết."

"Hơn nữa cách này cũng có thể áp dụng với hai bàn tay."

Tô Hoài Ngọc nói ra một hình phạt tương đối đơn giản.

Trong chốc lát, đám người triệt để hiểu được vì sao Huyền Đăng Ti lại kinh khủng như vậy.

Đây quả thực là ngược đãi.

Vết thương vỡ ra còn ngâm dược nghệ tây, nghệ tây vừa là phụ liệu, cũng là vị thuốc, hương vị cay độc, chỉ ngửi thôi cũng đã cưc kỳ gay mũi.

Thứ này ngâm nước, đừng nói ngâm miệng vết thương, xem như nhỏ hai giọt người bình thường đều không chịu nổi.

"Kỳ thật cái này căn bản chưa tính là gì, đáng sợ nhất là trùng hình( hình phạt bằng côn trùng sâu bọ), cho ngươi uống một loại thuốc khiến ngươi toàn thân mềm nhũn vô lực, rồi ném ngươi vào trong vạc nước chứa đầy rắn rết, bất quá chúng đều đã bị nhổ răng."

"Nước trong vạc được thả thêm dược vật đặc chế, cho nên rắn rết thống khổ không chịu nổi, nhất định phải tìm một chỗ để chui vào, nói chung là."

Tô Hoài Ngọc tiếp tục phổ cập khoa học.

Chỉ bất quá nói đến đây, Cố Cẩm Niên cũng không chịu nổi, liền vội vàng khoát tay nói.

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Cũng không phải hắn làm ra vẻ, mà thuần túy là tâm lý không chịu nổi, hai cái đầu còn tốt, nhưng cái sau chỉ là có chút kinh tởm.

Những người còn lại cũng thấy vậy.

Chỉ nghe thôi đã thấy da đầu tê dại rồi, huống chi tự thể nghiệm.

Sắc mặt Lý Cơ cũng có chút trắng bệch, tuổi hắn còn nhỏ, càng không chịu được loại chuyện này a.

"Cố huynh, nếu không chuyện này dừng lại ở đây đi, chứ nếu để những người đọc sách kia chịu loại hình phạt này, coi như còn sống đi ra, thì cũng suýt thành phế nhân, đến lúc đó thật sự phải đắc tội không ít người đấy."

Giang Diệp Chu mở miệng, vẫn là muốn cầu tình cho đám người đọc sách kia.

"Không."

"Huyền Đăng Ti tuy nhiều hình phạt, nhưng đối phó với người đọc sách, Lục thúc ta có chừng mực, đơn giản cũng chỉ đánh bọn hắn một trận, náo không lớn."

"Trước mắt nếu không cho bọn hắn một bài học, chuyện hôm nay, ngày mai sẽ còn tái hiện lại."

"Được rồi, ta đi về nghỉ ngơi trước đây, hôm nay đa tạ chư vị hỗ trợ, phần ân tình này, Cố mỗ khắc vào tâm khảm."

Cố Cẩm Niên đứng dậy.

Không có ý định nhân từ nương tay.

Nhìn Cố Cẩm Niên rời đi, mọi người liếc nhìn nhau, cuối cùng thở dài, cũng không nói gì thêm.

Cứ thế.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Toàn bộ Vương Triều Đại Hạ, kinh đô và Giang Ninh phủ vô cùng náo nhiệt.

So sánh náo nhiệt của kinh đô, sự náo nhiệt ở Giang Ninh phủ chỉ là từ hình dung mà thôi.

Kể từ khi giá lương thực tăng lên đến 260 lượng bạc, Giang Ninh phủ đã giống như điên rồi.

Giá cả hôm sau cao hơn hôm nay.

Buổi sáng còn là ba trăm lượng một thạch, qua một canh giờ đã là ba trăm hai mươi lượng.

Đến ban đêm càng là bốn trăm lượng một thạch.

Giá cả quá cao phóng đại không hợp thói thường, khiến không ít mễ thương triệt để choáng váng.

Bọn hắn phát tài thì phát tài, thế nhưng cũng biết giá cả không thể quá bất hợp lí, nếu không triều đình chẳng lẽ không tính sổ bọn hắn?

Nhưng vấn đề là, lúc đầu còn khá tốt, bán thì bán thôi, luôn có vài kẻ liều mạng không sợ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận