Đại Hạ Văn Thánh

Chương 229 Tần Vương của Vương triều Phù La đến tặng bản chép tay của Bán Thánh. 2

Mặc dù đã hết thời gian nhưng loại thi hội này lâm tràng phát huy tương đối khó, có thể cân nhắc bên trong phạm vi.

“Không đơn giản như vậy.”

“Cố huynh, hai vị Đại Nho của Đại Hạ cũng có ý như ngàu nhưng Đại Nho của Trung Châu lại cho rằng đã hết thời gian là hết.”

“Không nên xem thường thời gian một nén nhang này, bên trong thi hội, Đại Nho ra đề mục mà lại xuất nhập tự do. Có người hoài nghi vương triều Phù La sau khi biết đề mục, truyền ra ngoài mời Đại Nho làm thơ.”

“Coi như gian lận.”

“Có khả năng này, cho nên Đại Nho của Trung Châu không đồng ý cho vương triều Phù La thứ nhất, nhưng cũng cho đứng thứ hai.”

“Chỉ là vương triều Phù La không phục lắm. Sau khi thi hội kết thúc, khắp nơi tung tin đồn nhảm. Nói vương triều Đại Hạ mua giám khảo, chỉ trích vương triều Đại Hạ xét duyệt bất công.”

“Vì chuyện này còn phát sinh ra sự kiện đẫm máu.”

“Suýt chút nữa dẫn đến khai chiến giữa hai nước.”

Vương Phú Quý lên tiếng giải thích cặn kẽ.

“Cái này cũng không phục?”

“Hai nước khai chiến? Có cần thiết như vậy không.”

“Nhưng mà cũng thế, viết ra dị tượng lại bị người khác hoài nghi gian lận, trong lòng không thoải mái cũng là bình thường nhưng đánh trận cũng có chút cổ quái.”

Cố Cẩm Niên có chút không thể lý giải. Nếu như nói tranh thứ nhât có chỗ tốt gì, đánh trận liền đánh trận, nhưng chỉ là một cuộc thi hội mà suýt đánh trận thì Cố Cẩm Niên thật sự có chút khó hiểu.

“Không.”

“Cố huynh, khả năng ngươi không hiểu rõ vương triều Phù La rồi.”

Lúc này giọng nói của Giang Diệp Chu vang lên.

Hắn có chút đắng cay cười nói.

“Vương triều Phù La trước kia đã làm qua những chuyện tương tự còn bị nắm qua.”

“Chủ yếu vẫn là vì vương triều Phù La nói một cách không chính thống là từ một đám người Hồ cùng người Man hỗn hợp xây dựng vương triều.”

“Nghe nói sử ký chính thống, năm ngàn năm trước, vương triều Đại Hạ đã từng bị thống nhất qua tên là vương triều Đại Viêm mà vương triều Phù La khi ấy chỉ là một nước phụ thuộc. Uống máu như lông, không có chút trí tuệ nào, vương triều Đại Viêm phái đến mấy tên thần tử giáo hóa.”

“Ngay cả hai chữ Phù La cũng đều do vương triều Đại Viêm ban cho.”

“Mà dù sao đây là lịch sử năm ngàn năm, đã quá mức xa xăm cho nên thật giả khó nói. Nhưng có một số sử ký có tính chân thật rất lớn.”

“Chỉ là vương triều Phù La sống chết không nhận mà còn chẳng biết xấu hổ, nói ngày hôm đó bọn hắn là hậu nhân của sao cùng ánh trăng.”

“Đối với văn hóa Trung Nguyên của chúng ta cảm thấy thống hận thật sâu. Khắp nơi đều muốn đem chúng ta so sánh nhưng cũng không có chỗ nào bằng chúng ta.”

“Đáng hận hơn chính là, mười hai năm trước còn phối hợp với Hung Nô phương Bắc, tập kích Đại Hạ ta, dẫn đến thành Thập Nhị bị rơi vào tay Hung Nô, phân liệt quốc thổ Đại Hạ ta, quả nhiên là đáng hận đến cực điểm.”

Lúc Giang Diệp Chu nói đến đây.

Đám học sinh Hướng Thánh Đường đều phẫn nộ.

Rất hiển nhiên, giữa hai vương triều có rất nhiều cừu hận. Nếu không sẽ không làm bọn họ biến thành từng dạng như vậy.

Chuyện của thành Thập Nhị, Cố Cẩm Niên biết.

Chủ yếu là bởi vì nội loạn của Đại Hạ, cữu cữu mình tạo phản dẫn đến Hung Nô phương Bắc cướp đoạt thành Thập Nhị, tru diệt suốt mười lăm ngày. Đây là huyết cừu.

Mà chuyện này cũng một mực trở thành tâm bệnh của cữu cữu mình. Người đọc sách trong thiên hạ chửi mắng cữu cữu mình đơn giản chỉ có hai chuyện.

Một là có được đế vị bất chính.

Hai là làm mất quốc thổ.

Hai chuyện này chính là tâm bệnh của cữu cữu mình. Điều thứ nhất còn dễ nói, chăm lo quản lý quốc gia chỉ cần để bách tính đều ăn no, lại tôn sùng Nho đạo vậy là tốt rồi.

Nhưng chuyện thứ hai thì không giống như vậy. Nếu như không giải quyết được thì coi như Vĩnh Thịnh Đại Đế có làm tốt thế nào thì sau khi chết vẫn chịu chửi mắng.

Mất đi quốc thổ không phải là chuyện nhỏ.

Chỉ là Cố Cẩm Niên không ngờ trong này còn có bóng dáng của vương triều Phù La.

“Kỳ thật không chỉ chuyện này.”

“Vương triều Phù La đối với con dân Đại Hạ ta cũng cực kỳ ác liệt. Chúng ta có tộc nhân làm ăn tại vương triều Phù La thường xuyên bị khi dễ.”

“Mà chỉ cần có người báo án, vương triều Phù La tất nhiên sẽ điều tra người Đại Hạ đầu tiên. Thậm chí có một số phủ thành vào đêm khuya, người Đại Hạ không được tùy ý xuất hành. Nếu như bị phát hiện, nhẹ thì cầm tù, nặng thì nghiêm phạt.”

“Đáng hận nhất chính là, vương triều Phù La có rất nhiều chỗ công nhiên thiếp bố cáo, người Đại Hạ cùng gia súc không được đi vào.”

“Làm ta buồn nôn.”

Có người nắm chặt nắm đấm, nói như thế.

Vừa dứt lời, không ít người cau mày.

“Vậy tộc nhân chúng ta vì sao muốn đi vương triều Phù La? Đây không phải là đi chịu tội sao?”

“Đúng vậy, đi vương triều Phù La làm gì, chó cũng không muốn đến đó.”

“Còn có chuyện này? Mẹ nó, thật là một đám súc sinh.”

Đám học sinh nói, thậm chí có mấy người không nhịn được nói lời thô tục.

Dù sao việc này nghe thật sự có chút buồn nôn.

“Có thể có biện pháp nào? Còn không phải vì sinh kế sao.”

“Địa khu Tây Bắc khô hạn vô cùng rất nhiều lương thực, cá, dầu đều cần từ vương triều Phù La vận chuyển đến.”

“Từ Giang Nam, Dương Chau vận chuyển như trước đây còn quý hơn gấp năm lần. Vương triều Phù La chở đến đây thì càng tiện nghi hơn. Ai bảo bọn hắn gần Đông Hải?”

“Nói khó nghe, chúng ta ở Kinh dô, gia cảnh màu mỡ. Nếu đổi lại là chúng ta thì chư vị ngồi đây chỉ sợ trước tiên phải giận dữ mắng mỏ nhưng rất nhiều bách tính dám khiển trách sao?”

“Cường long không ép địa đầu xà. Đừng nói những người dân này, ngoại trừ thế tử điện hạ, nếu chúng ta thật sự đi vương triều Phù La nào dám hô to gọi nhỏ đâu?”

Người kia có chút khó chịu.

Nhịn không được khơi lên bực tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận