Đại Hạ Văn Thánh

1730 Ngộ đạo phạm phải sai lầm, không thể kéo dài Thần Thoại nữa? Cô đơn tịch mịch sao?

Tiệt Thiên giáo.

Vô cùng náo nhiệt.

Vô số thiên kiêu tụ tập ở đây.

Thần thái của ai cũng sáng lạng tươi tắn, bọn họ có người là thiên kiêu của thời đại này, cũng có con cháu của các gia tộc lánh đời.

Không thể không nói.

Chiêu “dùng tiền tài mua chuộc lòng người” này của Thượng cổ Nhân có tác dụng rất lớn, có thể nói là vì Khí vận mà không tiếc bỏ ra nhiều như vậy.

Mặc dù đa phần mọi người đều hiểu rằng loại đãi ngộ này sau này sẽ ngày càng ít đi, nhưng thế nhân vẫn không chống lại được tham vọng và hào nhoáng nhất thời, đặc biệt là các thiên kiêu có chút tài năng.

Bọn họ thậm chí còn cho rằng chỉ cần mình đủ ưu tú, Tiệt Thiên giáo sẽ không có lý do gì mà từ chối các yêu cầu của bọn họ.

Mà những người có suy nghĩ này không phải số ít, thậm chí là rất nhiều.

Ngược lại, trong Kỳ Lân Các.

Thần tháp chín tầng.

Cho tới bây giờ, số người vượt qua tầng thứ năm thật sự quá ít, có lẽ là do quy định quá mức khắt khe, cũng có lẽ là trong những người tới đây, không có mấy người thật sự là thiên kiêu tuyệt thế.

Chín tầng khảo hạch, mà hiện tại người mạnh nhất cũng chỉ đến tầng năm.

Cho nên nếu so sánh chênh lệch giữa Kỳ Lân Các và Tiệt Thiên giáo, sẽ cảm thấy một chút bi ai khó tả.

Một số giọng nói không nhịn được mà vang lên.

"Nếu so sánh, Kỳ Lân Các xem chừng là không bằng Tiệt Thiên giáo, nếu những thiên kiêu tuyệt thế không tới đây, cho dù Cố Cẩm Niên có làm ra đại sự gì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

"Đúng vậy, không phải nói Cố Thánh không tài giỏi, mà là không bột đố gột nên hồ nha.”

"Không có thiên tài tuyệt thế thì dù Cố Thánh có tụng niệm ra kinh văn tuyệt thế gì cũng chẳng là gì cả? Không có ý nghĩa gì cả.”

"Ừ, nhưng chúng ta bây giờ phải làm sao? Tiếp tục đợi Cố Thánh hay là đầu quân cho Tiệt Thiên giáo?”

Một số giọng nói vang lên, các thế lực khắp nơi đều đang tính toán trong lòng, kể cả những người trước đây luôn thổi phồng nịnh bợ Cố Cẩm Niên cũng đang rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Thói đời bạc bẽo, có đôi khi phải nhìn vào thực tế mà quyết định. Trước kia lúc Tiệt Thiên giáo chưa thể hiện hào nhoáng huy hoàng gì, rất nhiều người cũng không dám đắc tội với Cố Cẩm Niên, cũng rất chờ mong Cố Cẩm Niên thể hiện tài năng xuất chúng.

Chỉ là sau đó, Tiệt Thiên giáo giống như mặt trời ban trưa, hào nhoáng rực rỡ chói mắt, thu hút biết bao thiên kiêu, mà bên này lại bình bình lặng lặng, không thể hiện chút ích lợi gì, mà một khi dính tới ích lợi của bản thân, liệu có mấy người có thể bình tĩnh mà quyết định?

Đa phần mọi người vẫn quyết định lựa chọn thỏa hiệp hoặc là lựa chọn trầm mặc.

"Nếu không thì đầu quân cho Tiệt Thiên giáo thôi, cho dù Cố Thánh có sức mạnh cải tử hồi sinh cũng không cứu vãn được tình hình hiện tại, với thực lực của chúng ta, cho dù là đi Kỳ Lân Các hay là đi Tiệt Thiên giáo cũng giống nhau cả thôi, kinh văn tuyệt thế mà so sánh với tài nguyên của Tiệt Thiên giáo, nói chung vẫn là kém hơn một chút.”

Có người lên tiếng, ý bảo mọi ngươi lựa chọn đi theo Tiệt Thiên giáo.

"Chờ thêm chút nữa đi, cũng chỉ còn lại mấy canh giờ, Cố Thánh sắp tụng niệm tuyệt thế kinh văn rồi, nếu thật sự là kinh văn đứng đầu vạn kinh, không chừng có thể nghịch chuyển càn khôn, đến lúc đó chúng ta quyết định cũng không muộn.”

Người này lắc đầu giải thích, cho rằng bây giờ chưa phải là lúc nên vội vàng quyết định.

Lời này được không ít người tán đồng và ủng hộ, cũng chỉ còn một chút nữa là đến lúc Cố Cẩm Niên tụng niệm kinh văn rồi. Bọn họ rất chờ mong, họ muốn xem thử đến cuối cùng thì Cố Cẩm Niên có thể tụng niệm ra dạng kinh văn gì, liệu có đúng như hắn nói, kinh văn tuyệt thế đứng đầu vạn kinh hay không.

Không chỉ có bọn họ.

Thật ra tất cả thiên kiêu thiên hạ cũng vậy, bọn họ cũng đang chậm rãi chờ đợi, chờ đợi kỳ tích mà Cố Cẩm Niên tạo ra.

Bên trong Tiệt Thiên giáo.

Mấy người Trường Vân Thiên cũng đang ngồi trong đại điện, thần sắc bọn họ bình tĩnh, đang chủ trương nghị sự.

Chỉ là tâm tư bọn họ đều không đặt ở nơi này, tâm tư bọn họ đang trông đợi hướng về phía Kỳ Lân Các.

. . .

Lại mấy canh giờ nữa trôi qua.

Mà giờ phút này.

Bên ngoài Kỳ Lân Các.

Một thân ảnh từ từ xuất hiện, khiến cho vạn người chú ý.

Là một thiếu niên.

Lưng cõng một thanh kiếm gỗ.

Trông thiếu niên này vô cùng non nớt.

Chỉ áng chừng mười bốn, mười lăm tuổi mà thôi.

Nhưng nguyên nhân khiến mọi người đều chú ý đến hắn ta, là vì hắn ta là một người mù, dùng một mảnh vải trắng che đi đôi mắt của mình.

Lại khiến người người thán sợ là vì rõ ràng hắn ta là một người mù, nhưng đi đường lại giống như người bình thường, không chút e dè, không chút gập ghềnh trắc trở.

Đám người vô cùng hiếu kì.

Thiếu niên không nói gì, đi thẳng vào Thần tháp chín tầng.

Chỉ là gợn sóng lăn tăn, rất nhanh sau đó chẳng còn ai nhớ tới hắn ta nữa.

Dù sao thì cũng có rất nhiều người tới khảo luyện, kiểu người cổ quái kỳ lạ cũng không thiếu, những người như vậy, chỉ khiến mọi người nhất thời kinh ngạc, sau đó ấn tượng cũng nhạt nhòa trong biển người mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận