Đại Hạ Văn Thánh

Chương 536 Năm nào ta là Thanh Đế sẽ khiến hoa cúc cùng hoa đào nở rộ cùng nhau.(5)

Nhưng bất kể thế nào.

Có một chuyện tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Cố Cẩm Niên vì dân hoàn toàn không có vấn đề gì quá lớn.

Điểm xuất phát là tốt không sai.

Nhưng cuối cùng vẫn dày xéo lên nền tảng lập quốc. Mấy ngày nay trong triều đình vẫn tranh luận chuyện này không ngớt.

Cũng có một số người đứng ra cho rằng hành động của Cố Cẩm Niên là vì dân chúng. Vì vậy hi vọng Hình bộ khai ân nương tay. Có thể trừng phạt nhưng không nên quá hung ác.

Nhưng đa số quan viên vẫn cho rằng án này liên quan quá lớn, độ ảnh hưởng quá sâu.

Nước không có thì không có rễ.

Mặc dù Cố Cẩm Niên làm việc vì dân chúng nhưng đã dày xéo luật pháo quốc gia. Đi quá giới hạn quy củ từ xưa đến nay, đây là tội chết.

Lại thêm tất cả phiên vương chư hầu và tất các quan viên lớn nhỏ của vương triều Đại Hạ đều nhìn.

Nhất thời, Hình bộ có áp lực lớn nhất.

Lựa chọn bày ra trước mặt bọn họ rất đơn giản chỉ là giết hay không giết.

Không giết thì nền tảng lập quốc bị dao động. Về sau phiên vương chư hầu và các quan viên lớn nhỏ của vương triều Đại Hạ có thể bắt chước hay không? Có phải nếu như lại có loại chuyện này xảy ra thì chỉ cần vì dân làm việc là muốn làm gì có thể làm cái đó không?

Thậm chí đến cuối cùng nếu triều đình có Thánh chỉ thì ngươi cũng có thể mặc kệ không hỏi đúng không?

Có câu gọi là bên ngoài là tướng, có thể không nhận quân mệnh.

Nhưng tình huống đặc biệt, hay thời khắc khác thường mà mặc dù nói thế thì từ xưa đến nay ngoại trừ tướng quân muốn tạo phản. Có người tướng quân nào có can đảm để thực sự làm như vậy không?

Nếu có thể làm thật thì cho dù lập xuống đầy trời công lao sau khi trở về kết cục cũng có lẽ sẽ hết sức khó coi.

Còn nếu giết.

Chẳng phải sẽ khiến lòng dân rét lệnh hay sao? Mà sau Cố Cẩm Niên là ai, Hình bộ há có thể không biết?

Bởi vì chuyện này nên Thượng thư Hình bộ nhức đầu rất lâu. Đến cuối cùng ông ấy thật sự không có cách nào chỉ có thể đi cầu kiến bệ hạ. Hi vọng có thể đạt được câu trả lời chắc chắn.

Chỉ là sau khi diện thánh, Thượng thư Hình bộ vẻ mặt nặng nề rời đi khỏi cung.

Bệ hạ chỉ nói một câu.

Xử án theo Luật.

Bệ hạ đã nói, Thượng thư Hình bộ tất nhiên sẽ không có ý khác. Thế nhưng chuyện này bất kể là giết hay không giết mà đối với Đại Hạ đây là ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Trở lại phòng Thượng thư.

Thượng thư Hình bộ nhìn hồ sơ trước mặt, trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng ông ấy hít sâu một hơi mang bút lông đến, chấm chút mực đỏ, bất ngờ lưu lại bên trên hồ sơ mấy chữ.

[Lập trảm quyết]

Đây là phê duyệt của ông ấy.

Lập trảm quyết.

Ông ấy chỉ có thể làm như vậy. Đây là không có cách nào.

Hồ sơ phê duyệt xong, Từ Bình thở dài một hơi.

Sau đó đem hồ sơ giao cho người dưới, mang đến Hoàng cung chờ đợi bệ hạ đưa ra phê duyệt cuối cùng.

Đi ra khỏi phòng Thượng thư.

Từ Bình nhìn qua hoa cúc trong viện có chút trầm mặc, cuối cùng hắn từ từ nói.

“Năm nào nếu ta là Thanh Đế sẽ khiến hoa cúc cùng hoa đào nở một chỗ.”

“Thế tử điện hạ thật sự là thiên hạ vô song.”

“Lão phu hổ thẹn.”

Từ Bình cảm khái, ông thật tâm kính nể Cố Cẩm Niên từ đáy lòng. Mặc dù đứng trên lập trường của ông thì cũng phán Cố Cẩm Niên lập trảm quyết vào mùa thu.

Nhưng hành động Cố Cẩm Niên để cho ông kính nể xuất phát từ nội tâm.

Lâm Dương Hầu thật sự sinh được một người con trai tốt.

Trấn Quốc Công cũng thật sự có một đứa cháu ngoan.

Hồ sơ vừa đưa đi.

Mà giờ khắc này.

Lý Thiện đứng ở thư phòng, chậm rãi đặt bít đem thơ Cố Cẩm Niên làm ở phủ Bạch Lộ viết ra.

Đến cuối cùng khi bút lông của ông chậm rãi rơi xuống.

Trong mắt vô cùng bình tĩnh.

“Muốn nhờ vào đó lấy được lòng dân sao?”

“Không thể nào.”

Ông tự lẩm bẩm. Trong mắt tràn đầy các loại ý nghĩ.

Mà cùng lúc đó.

Tây cảnh phủ.

Trong một tòa cung điện cực lớn, Kỳ Lâm Vương cầm một viên ngọc bội nhìn hạ nhân trình lên thi từ.

Bên trong mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Mà bên ngoài cung điện, một giọng nói cũng chậm rãi vang lên.

“Vương gia.”

“Cố Cẩm Niên lại lần nữa phá hỏng kế hoạch của chúng ta. Nếu như hiện tại không có đối sách thì chỉ sợ khó hoàn thành đại nghiệp.”

Giọng nói vang lên là của người áo đen. Hắn ta đứng ở trong cung điện nói như thế.

“Các ngươi làm quá phận.”

Kỳ Lâm Vương nhìn người áo đen, ánh mắt lạnh băng nói.

Cảm nhận được ánh mắt của Kỳ Lâm Vương, người sau không e ngại chút nào mà từ từ nói.

“Vương gia, cũng không phải là chúng ta làm việc quá phận mà là vô độc bất trượng phu.”

“Nếu như không làm vậy, vương triều Đại Hạ tất nhiên nhất trùng phi thiên, vị trí quốc quân cũng sẽ vững chắc như núi.”

“Xin Vương gia thứ lỗi.”

Người kia lên tiếng, đối với chuyện phát sinh ở phủ Bạch Lộ không hề có áy náy mà ngược lại cho rằng vô độc bất trượng phu.

“Hừ.”

Kỳ Lâm Vương hừ lạnh một tiếng, rất hiển nhiên là hắn ta thật sự bất mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận