Đại Hạ Văn Thánh

Chương 307 Thơ của Cố Cẩm Niên lưu danh thiên cổ! Hóa thành linh hồn của quân đội! Bảo hộ núi sông! Trấn áp quốc vận!(7)

Vĩnh Thịnh Đại Đế không cho Cố Ninh Nhai sắc mặt quá tốt, miễn cho hắn được tiện nghi còn khoe mẽ.

Nghe nói như vậy, nụ cười trên gương mặt Cố Ninh Nhai đông cứng trở lại.

Việc này nếu như bị lão gia tử biết, đoán chừng sẽ lại bị đánh.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có thể thăng quan, vậy bị đánh cũng được.

Cũng không phải là chưa từng chịu qua.

Dù sao mình thành chỉ huy sứ Huyền Đăng Ti sau này địa vị trong nhà sẽ tăng vọt lên. Ngoại trừ đại ca ở bên ngoài thì các huynh trưởng khác cơ bản không thể sánh bằng mình.

Về sau nếu lại dám trêu chọc mình thì có thể chộp toàn bộ đến Huyền Đăng Ti, đánh một trận rồi lại thả ra.

Nghĩ đến đây, cnn lăn đi.

Chờ sau khi cnn đi.

Trong mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế tràn đầy ý cười.

“Đại chất tử.”

“Cữu muốn nhìn xem đến cùng ngươi còn con át chủ bài gì.”

Hắn tự mình lẩm bẩm, tâm tình chính xác là vô cùng tốt.”

Tâm bệnh lớn nhất có lẽ sẽ lập tức được tiêu trừ.

Như thế.

Trong nháy mắt.

Hôm sau.

Vĩnh Thịnh năm thứ mười hai.

Buổi trưa ngày mười lăm tháng mười một.

Từ giờ Thân hôm nay, thi hội Đại Hạ bắt đầu.

Thi hội mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, sứ giả các nước ở điện Văn Tâm. Ngoài điện sắp xếp mấy ngàn chỗ ngồi, là chỗ ngồi của thư viện các nơi ở Đại Hạ, các thế gia.

Mà trong điện cũng có thể dung nạp mấy ngàn người.

Tuy nói là giờ Thân bắt đầu.

Nhưng sau giờ Tý, điện Văn Tâm đã bắt đầu giai đoạn chuẩn bị.

Cách mỗi một canh giờ sẽ có tiếng trống vang lên, truyền khắp Kinh đô Đại Hạ.

Đồng thời bất kể là trong điện hay ngoài điện cũng có ca cơ, vũ cơ danh lưu đánh đàn. Thái giám cung nữ bận rộn trước sau bưng trà dâng nước, còn chưa bắt đầu đã vô cùng náo nhiệt.

Từng vị quan viên đi vào bên trong.

Sớm ngồi xuống.

Các học sinh thư viện lớn cũng nhao nhao đi vào.

Mãi cho đến giờ Mùi.

Học sinh thư viện Đại Hạ cũng đi vào bên trong đại điện, do thái giám dẫn đường đến ngồi ở vị trí của mình.

Giờ Mùi hai khắc.

Những thế lực lớn như vương triều Phù La, vương triều Đại Kim, Khổng phủ cũng lần lượt đi vào.

Không biết là vô tình hay cố ý.

Học sinh thư viện Đại Hạ được an bài phía dưới bên trái, mà vị trí của vương triều Phù La cùng Khổng Phủ thì được an bài ở góc dưới bên phải, vừa vặn hình thành sự đối lập.

Song phương đối lập.

Ánh mắt nhìn lẫn nhau cực kỳ bất thiện.

Nhưng mà Khổng Vũ còn không đến.

Người đến là đại biểu của Khổng phủ.

Nhưng tất cả mọi người biết, tối nay nhất định là long tranh hổ đấu.

Dù là homm này chỉ ra một đạo đề.

Vương triều Phù La.

Vương triều Đại Hạ.

Khổng gia.

Cố gia.

Tất cả đều ở trên mặt đối lập.

Tất cả mọi ân oán ngày hôm nay đều sẽ ở chỗ này phân cao thấp.

“Cố huynh, không hiểu sao ta rất khẩn trương.”

Giờ khắc này, một giọng nói vang lên. Là giọng của Vương Phú Quý.

Thật sự hắn có chút khẩn trương. Dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia loại đại hội này.

“Giữ tâm lý thoải mái.”

“Dù sao cũng không lấy được thứ tự.”

Cố Cẩm Niên nói một câu an ủi thật tốt.

Nghe vậy, Vương Phú Quý không khỏi sững sờ, oán khí dũng mãnh lao đến.

Mặc dù lời này của cnn không có vấn đề gì lớn nhưng có thể không cần nói trực tiếp như vậy hay không?

Cũng đúng vào lúc này.

Một giọng nói vang lên.

“Lý tướng gia giá lâm.”

“Hộ bộ Thượng thư Hà Ngôn Hà đại nhân giá lâm.”

Theo từng tiếng nói vang lên, các đại thần triều đình lần lượt xuất hiện. Sự xuất hiện của bọn hắn mang ý nghĩa là thi hội Đại Hạ sắp bắt đầu.

Những người này đi đến, trên mặt đều mang nụ cười, lần lượt kết bạn đi đến hàng phía trước ngồi xuống.

Đến cuối cùng, giờ Mùi năm khắc.

Khoảng cách đến lúc bắt đầu thi hội Đại Hạ chỉ còn một hồi chuông cuối cùng.

Bên trong đại điện đã sớm ngồi đầy tân khách, sứ thần các nước, tài tử tuấn kiệt, bách quan triều đình.

Những người nên đến trên cơ bản đã đến.

Cũng vào lúc này.

Lại một giọng nói tuyên cáo vang lên.

“Viện trưởng thư viện Đại Hạ, tiên sinh Tô Văn Cảnh giá lâm.”

Giọng nói vang lên.

Học sinh thư viện nhao nhao đứng dậy, hướng về phía Tô Văn Cảnh cúi đầu.

Trong điện cũng có không ít người đứng dậy. Dù sao người đến là Tô Văn Cảnh, đứng đầu Nho đạo thanh lưu đương thời.

Bọn hắn không thể không tôn trọng.

Tô Văn Cảnh hơi gật đầu, lộ vẻ tự nhiên, đi thẳng đến vị trí thủ toạ đầu tiên bên trái.

Hôm nay thi hội Đại Hạ, hắn ngồi ở vị trí thủ toạ là hợp tình hợp lý. Tể tướng Lý Thiện ở bên cạnh hắn.

Ước chừng sau mười mấy cái hô hấp, lại có giọng nói vang lên.

“Triệu Nho Vĩnh Hưng giá lâm.”

Theo giọng nói này vang lên, trong lúc nhất thời, không ít người thi hội bị kinh động.

Không ít quan viên càng trực tiếp đứng dậy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Cho dù là Cố Cẩm Niên cũng không khỏi nhíu mày.

Triệu Nho Vĩnh Hưng.

Đây chính là một nhân vật lớn, năm đó Vĩnh Hưng chính là nơi ở của Thái tổ Long Hưng, mà vị bình thê đầu tiên của Thái tổ chính là người của Triệu gia.

Tất nhiên là vậy, sau khi Đại Hạ quật khởi, Triệu gia một bước lên mây. Chỉ chưa đến trăm năm đã trở thành một trong những thế gia lớn nhất đương thời.

Mà Triệu gia nhận được quốc vận gia trì, tuấn kiệt xuất hiện lớp lớp. Nhất là Triệu Nho này, càng là có môn sinh khắp thiên hạ. Có thể nói bây giờ triều đình đã có gần một nửa người xem như là môn sinh của hắn.

Đây chính xác là một nhân vật lớn.

Nói như vậy sẽ không đến Kinh đô. Cho dù là thi hội Đại Hạ vì vị đức cao vọng trọng này cũng sẽ không đến. Hắn là lão đại không phải sẽ làm như thế sao?

Còn nữa, bọn hắn đều không thu được bất kỳ tin tức gì, đối với việc Triệu Nho đến thật sự cảm thấy hiếu kì.

Nhưng ngay một khắc này.

Khi Triệu Nho xuất hiện, mọi người nhất định hiểu rõ chuyện này.

Chỉ thấy một lão giả lớn tuổi, cầm quải trượng đi vào trong điện. Mà bên cạnh hắn còn có một nam tử đang đỡ tay hắn.

Mà người này chính là Khổng Vũ.

Lúc này tất cả mọi người đã hiểu rõ. Hoá ra Triệu Nho bị Khổng Vũ kéo đến với tư cách cứu viện bên ngoài.

Chẳng trách lại xuất hiện không tiếng động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận