Đại Hạ Văn Thánh

1235 Mười hai Đại Nho vạch tội Tần Vương, bằng chứng như núi. Vĩnh Thịnh Đại Đế giận dữ(3)

Nói tới chỗ này, nên chèn ép cũng đã chèn ép, nên nhắc nhở cũng đã nhắc nhở, Trường Vân Thiên cũng không thừa nước đục thả câu.



"Các hạ khách khí."



"Mục đích tới nơi này, chính là vì chuyện này."



Trường Vân Thiên mỉm cười.



Sau đó nhìn qua mọi người nói.



"Chư vị, nghe ta nói."



"Trước mắt, triều đình đang vì ba quận mà nhức đầu không thôi. Nhân lực, vật lực cũng thiếu nhiều, thiếu nhất vẫn là bạc."



"Bạc bên trong quốc khố khẳng định không nhiều, cho nên."



Trường Vân Thiên lên tiếng.



Lúc đang nói đến đó, có người không đợi được nên nói.



"Cho nên chúng ta quyên tặng bạc. Cứ như vậy, cho triều đình một ấn tượng tốt, là ý này sao?"



Có thương nhân lên tiếng, đưa ra suy luận này.



Đối với thương nhân mà nói, bọn họ quan tâm là tiền. Tương tự nếu như có thể dùng bạc giải quyết vấn đề, bọn họ đều nguyện ý dùng bạc giải quyết, mà không muốn tốn công tốn sức.



Chỉ là lời này nói ra, Trường Vân Thiên mỉm cười.



"Dám hỏi gia sản của các hạ bao nhiêu?"



Trường Vân Thiên hiếu kì, hỏi thăm đối phương.



Lời vừa nói ra, đối phương qua loa trầm mặc, Ngô Chương Nghĩa ở bên cạnh Trường Vân Thiên lập tức lên tiếng.



"Bao nhiêu nói thẳng, không cần che giấu."



Hắn ta lên tiếng, để cho đối phương nói ra gia sản.



"Lưu ngân 14 triệu hai, nếu như gia sản cửa hàng ruộng tốt v…v.. thì khoảng trên dưới 48 triệu hai."



"Nhưng mà chút bạc này, so sánh với chư vị đang ngồi mà nói thì không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới."



Đối phương lên tiếng, nhưng lại không thể khoe khoang, nói chuyện vẫn tương đối khiêm tốn.



48 triệu hai, Trường Vân Thiên không có bất kỳ kinh ngạc gì mà là sắc mặt vẫn ôn hòa cười nói như cũ.



"Vậy dám hỏi một tiếng, các hạ nguyện ý quyên tặng bao nhiêu."



Hắn ta hỏi.



"Một trăm vạn lượng bạc trắng."



"Nếu có thể bảo mệnh."



Đối phương nói ra một số lượng kinh thiên, một trăm vạn lượng bạc trắng.



Điều này xác thực rất khoa trương, đối với triều đình mà nói, xác thực khoa trương.



"Được."



"Coi như một trăm vạn lượng."



"Chư vị không ngại ta sẽ giả thiết một chút. Nếu như chư vị là người của triều đình, một thương nhân, tùy tiện quyên tặng một trăm vạn lượng, vậy người này có bao nhiêu tiền chứ?"



Trường Vân Thiên cũng không nói thẳng ra ý nghĩ của mình, mà là để bọn họ đổi suy nghĩ, chỉ có để bọn họ hiểu rõ bây giờ là tình cảnh gì, gặp phiền phức gì mới có thể thi triển kế hoạch.



Nếu không, nói qua lại nhiều những người này sẽ luôn luôn sinh ra tâm lý may mắn, nhưng chuyện này cũng không thể có nửa điểm may mắn. Nếu sai rồi, toàn bộ phải chết.



"Nói ít đi mấy ngàn vạn lượng bạc trắng đi."



"Đoán chừng nói một trăm triệu lượng bạc trắng cũng không quá đáng."



"Xác thực, chúng ta đều biết rõ lão Từ lưu ngân 14 triệu hai. Nhưng đối với người thường mà nói, tùy tiện xuất ra một trăm vạn lượng bạc trắng, sau đó ý thức cảm thấy có mấy ngàn vạn lượng. Thậm chí vạn vạn hai cũng không quá đáng."



"Đúng vậy, giống với hai năm trước, có tên Chiết Phú đến Tương Tư lâu, nện ở trên thân một vị hoa khôi hai trăm vạn lượng. Chúng ta đều cho là gia sản của hắn ta chí ít có mấy vạn vạn lượng. Thậm chí là một trong hậu nhân của năm thương hội lớn."



"Lại không nghĩ rằng, hai trăm vạn lượng bạc trắng này chính là toàn bộ vốn liếng của hắn ta. Từ đó sinh ra hiểu lầm rất bình thường."



Đám người ngươi một câu ta một câu, nói ra phỏng đoán của mình.



Nhưng mà đây cũng là sự thật, đến cùng có bao nhiêu bạc, ai cũng không biết. Phương thức bình phán duy nhất chính là tiêu xài.



Một người dám tùy tiện tiêu một trăm vạn lượng bạc, ngươi nói hắn ta có một vạn vạn hai người khác đều tin, nhưng nếu như một người vắt chày ra nước, ngươi nói hắn có một trăm lạng bạc ròng, ai cũng không tin.



Sau khi đạt được câu trả lời hài lòng.



Trường Vân Thiên tiếp tục lên tiếng.



"Tốt lắm."



"Các hạ quyên góp một trăm vạn lượng bạc trắng. Triều đình ngay lập tức kinh ngạc, có thể sẽ không lập tức tìm tới các hạ. Mà có thể nghĩ chư vị cũng sẽ quyên tặng không ít ngân lượng. Ít nhất sẽ không thấp hơn một trăm vạn lượng bạc trắng."



"Ngươi góp một chút, ta góp một phần có thể phá số lượng vạn vạn."



"Các ngươi có phải cảm thấy triều đình nhìn thấy số lượng vạn vạn này sẽ vô cùng vui sướng, từ đó bỏ qua cho chư vị sao?"



Lúc Trường Vân Thiên nói tới chỗ này đám người cũng dần dần nghĩ tới điều gì.



"Số lượng vạn vạn, triều đình cũng không bỏ qua chúng ta sao?"



“Quyên tặng nhiều như vậy, chẳng lẽ nhất định phải đem ta đưa vào chỗ chết?"



Có người không hiểu, cảm thấy quyên góp nhiều bạc như vậy, còn chưa đủ à?



"Ta hiểu, quyên bạc càng nhiều, chính là bại lộ gia sản của chúng ta. Triều đình nếu như nhìn thấy chúng ta có nhiều bạc như vậy, nghĩ đến cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."



Cuối cùng vẫn có người nghĩ tới chỗ này, lập tức hiểu rõ Trường Vân Thiên muốn biểu đạt cái gì.



Lời này nói ra, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ngây ngẩn tại chỗ.



Bởi vì thuyết pháp này rất chính xác.



Một trăm triệu lượng bạc trắng có thể tùy tiện lấy ra. vậy trong mắt triều đình đây là cái gì?



Đây chính là dê béo.



Mà lại là một đám dê béo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận