Đại Hạ Văn Thánh

1366 Lấy hồng trần thành đạo trận, xem ngàn chuyện của ngàn người, minh ngộ ra học vấn cùng đạo nghĩa thuộc về mình!(7)

"Đừng kéo, qua ít ngày ngươi sẽ phải đi Tắc Hạ học cung, không biết lúc nào mới trở về, huynh đệ chúng ta thật lâu không có uống rượu với nhau rồi."



"Lúc này đừng hòng chạy."



Tần Vương nhe răng cười nói, sau đó cưỡng ép lôi kéo Cố Cẩm Niên lưu lại uống rượu.



Trọn vẹn uống đến chạng vạng tối, lúc này mới thả người rời đi.



Chỉ là, đợi đến sau khi Cố Cẩm Niên đi không bao lâu.



Trường Vân Thiên liền đến trong phủ Tần Vương.



Thấy Cố Cẩm Niên, nụ cười trên mặt Tần Vương vĩnh viễn là ôn hòa, nhưng mà nhìn thấy Trường Vân Thiên, sắc mặt Tần Vương có vẻ hơi lãnh khốc.



"Học sinh gặp qua Tần Vương."



Trường Vân Thiên lộ ra vẻ khách khí vô cùng, hướng phía Tần Vương hành lễ.



"Nói thẳng chuyện đi."



Nhìn Trường Vân Thiên, Tần Vương sẽ không tức giận, tên này trước đó vài ngày còn ở trên triều đình vạch tội Cố Cẩm Niên. Ông ấy vốn đối với Trường Vân Thiên có cảm giác không vui. Sau khi biết được chuyện này, Tần Vương càng thêm không thèm để ý Trường Vân Thiên.



Nếu như không phải gia hỏa này đối với mình có nhất định giá trị, đã sớm đuổi đi.



"Vương gia."



"Hai người Tại Ích cùng Hà Trai trở lại kinh đô gặp Thiên mệnh Hầu, hôm nay Thiên mệnh Hầu đến đây tìm Vương gia, không biết vì chuyện gì?"



Trường Vân Thiên lên tiếng, trực tiếp hỏi.



Nghe nói như thế, Tần Vương cũng lộ ra vẻ bình tĩnh nói.



"Cẩm Niên đã điều tra chuyện này, chỉ là chuyện làm sạch sẽ, tạm thời không có rước lấy mầm tai vạ gì, nhưng người trong quân, không dễ áp chế."



"Bản Vương đã nói cho Cẩm Niên, để hắn không nên nhúng tay việc này, nhưng Bản Vương vẫn lo lắng Cẩm Niên sẽ âm thầm điều tra."



"Cũng may chính là, Tắc Hạ học cung sắp mở ra, nghĩ đến Cẩm Niên cho dù là điều tra, cũng không có thời gian dư thừa xử lý."



"Trong khoảng thời gian này, Bản Vương sẽ ra mặt, giải quyết những tai hoạ ngầm này."



Tần Vương lên tiếng, ông ấy dùng nói láo lừa gạt Trường Vân Thiên, không thể nói thẳng bản thân làm xong, như vậy sẽ chỉ làm đối phương sinh lòng nghi hoặc.



Nghe nói như thế, Trường Vân Thiên nhẹ gật đầu, sau đó cười nói.



"Vương gia xuất mã, quả nhiên không giống bình thường."



"Vương gia, bây giờ Bất Dạ Thành Đại Hạ nổi tiếng thiên hạ, thương nhân quận Giang Nam cũng cùng vương triều Phù La và nước Hung Nô hiệp thương hợp tác rồi."



"Dự định tại nước Hung Nô cùng với vương triều Phù La tự mình kiến tạo năm tòa Bất Dạ Thành. Một thành lợi nhuận ở trong đó, hoàn toàn thuộc về Vương gia, xem như tâm ý của các đại thương hội Giang Nam, xin Vương gia vui vẻ nhận."



Trường Vân Thiên lên tiếng, nói rõ ý đồ đến.



Cố Cẩm Niên như thế nào, hắn ta không quan tâm, bởi vì hắn ta cũng không cho rằng Tần Vương nhất định là người một nhà. Trước mắt còn cần khảo thí một chút. Mà chuyện này, chính là cách để kiểm tra.



Nghe nói như thế, Tần Vương khẽ nhíu mày.



Chỉ là vừa chuyển động suy nghĩ, ông ấy đã nghĩ đến rất nhiều thứ.



"Muốn đem gia sản chuyển dời đến hai đại vương triều khác đúng không?"



"Còn có Hộ bộ cùng Công bộ, cùng với năm ốc đảo lớn, đều phải kiến thiết. Trong đó cần thổ mộc vật liệu, tất nhiên sẽ có chỗ tăng giá, thương nhân Giang Nam, muốn mượn cơ hội này, kiếm lời sao?"



Tần Vương không ngốc, Trường Vân Thiên nói xong những thứ này, ông ấy đã đoán được ý của đối phương là gì.



"Hộ bộ Công bộ xây dựng rầm rộ, chuyện này học sinh không biết, coi như thật muốn đại hưng thổ mộc, thương hội Giang Nam cũng không có cách nào khống chế giá cả thổ mộc cả nước."



"Đương nhiên, thương nhân trục lợi, học sinh cũng không dám hoàn toàn cam đoan."



Trường Vân Thiên không trả lời thẳng, nhưng trong lời này có hàm ý bên ngoài rất đơn giản, bản thân không xác định có, cũng không xác định sẽ không.



Liền nhìn ý của Tần Vương.



"Bản Vương mặc kệ bọn họ muốn làm gì."



"Bản Vương chỉ yêu cầu một điểm, cuộc làm ăn này, Bản Vương chiếm ba thành."



Tần Vương nhàn nhạt lên tiếng, ông ấy không cự tuyệt, mà là nói ra suy nghĩ của mình là muốn ăn ba thành.



Nghe nói như thế, Trường Vân Thiên không khỏi nhíu mày, hắn ta không nghĩ tới Tần Vương có ý này, mà một hơi lại muốn ăn ba thành. Việc này có chút khoa trương.



"Vương gia, như vậy có chút không tốt lắm, ba thành lợi nhuận rút đi, bọn họ cũng không kiếm được cái gì."



Trường Vân Thiên thật không nghĩ tới, Tần Vương lại tham lam như thế, vừa lên tiếng chính là ba thành.



"Đây là chuyện của bọn họ."



"Bọn họ nếu không làm, Bản Vương lười nhác quản, nhưng nếu làm loại sinh ý này, Bản Vương nhất định phải ăn ba thành. Nếu không, bốc lên nguy hiểm lớn như thế, Bản Vương có được chỗ tốt gì?"



"Bảy mươi hai quận kiến thiết Bất Dạ Thành, năm ốc đảo lớn xây thành mới, cộng thêm trùng kiến ba vùng bị thiên tai, việc làm ăn này lớn bao nhiêu, thật coi là Bản Vương không biết sao?"



"Nếu bị phát hiện, Bản Vương đứng trước cũng không phải đơn giản là xử phạt thành phiên vương như vậy đâu."



"Ba thành, ít một chút đều không được."



"Nếu không nguyện ý, vậy cũng đừng làm."



Tần Vương rất quyết đoán, nói xong lời này, trực tiếp đứng dậy rời đi, lưu lại Trường Vân Thiên trầm mặc.



Đợi sau khi Tần Vương đi.



Trường Vân Thiên càng thêm trầm mặc, hắn ta cũng không phải bởi vì Tần Vương muốn ăn ba thành, mà là hắn ta bảo trì thái độ hoài nghi đối với Tần Vương, theo lý thuyết Tần Vương đã biết được thương nhân Giang Nam sẽ gây sự thì sẽ lấy phương thức ôn hòa khác để xử lý.



Lại không nghĩ rằng, Tần Vương trực tiếp muốn ba thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận