Đại Hạ Văn Thánh

668 Thánh Nhân nổi giận, thây nằm trăm vạn, Khổng Thánh chi đạo, đối thoại cổ kim.(3)

Ông là giận thật sự.

Giận đến mức không kiềm chế nổi.

Ông chính là Thánh Nhân, trên lý luận chuyện có lớn hơn nữa cũng sẽ không nổi giận như vậy, nhưng bây giờ hấp thu tín niệm người đọc sách thiên địa, mới biết hết thảy tiền căn hậu quả.

Nói chính xác thì không phải biết được tiền căn hậu quả mới tức giận, mà là ông phát hiện người đọc sách thời đại này đã triệt để mất hết đạo đức.

Chỉ có một phần nhỏ người đọc sách là vẫn có khí khái của quân tử Nho gia, còn phần lớn người đọc sách, đều suy tính làm thế nào để làm quan, làm thế nào để hưởng phúc, làm thế nào để chèn ép những người đọc sách khác.

Đây mới điều khiến ông phẫn nộ.

Hơn nữa, điều đáng sợ hơn là nguồn gốc của tất cả những chuyện lại đến từ chính hậu nhân của ông.

Còn bịa đặt ra một số lời nói mà ông căn bản chưa bao giờ nói ra, vì để khống chế sai khiến người đọc sách thiên hạ mà chúng dám làm trái lại Nho nghĩa của mình.

Cái này làm sao bảo ông không phẫn nộ?

Đây không phải một chuyện nhỏ, đây là muốn hủy đi căn cơ của Nho đạo đấy.

Đối mặt với lời của Khổng Thánh, Khổng Tâm run lẩy bẩy, chín Thánh khí Nho đạo này chính xác không có bất kỳ ghi chép nào nói là đồ của Khổng Thánh, chỉ bởi vì thấy Khổng gia có ba kiện Thánh khí, nên hắn ta mới nói như vậy.

Mục đích là vì muốn chiếm đoạt Thánh khí của Cố Cẩm Niên.

"Xin Thánh tổ tha mạng, xin Thánh tổ tha mạng."

"Là ta đã áp đặt gán ghép như vậy, xin Thánh tổ tha mạng."

Lúc này, Khổng Tâm quỳ rạp trên mặt đất, gào khóc, điên cuồng dập đầu trên mặt đất, hi vọng Khổng Thánh có thể tha thứ cho hắn ta.

"Áp đặt gán ghép?"

"Chuyện đã đến mức này, ngươi vẫn không chịu nói ra nguyên nhân thật sự sao?"

Khổng Thánh lạnh giọng hỏi.

Lời vừa nói ra, Khổng Tâm như bị hành hạ dữ dội trong lòng, hắn khóc ròng, quỳ trên mặt đất khóc nói.

"Bẩm Thánh tổ, là ta bị ma sai quỷ ám, tham lam Thánh khí của Cố Cẩm Niên, vì muốn cướp Thánh khí nên đã tạo ra lời bịa đặt, muốn có được danh chính ngôn thuận."

"Xin Thánh tổ tha tội."

Khổng Tâm nói ra sự thật, những lời này không phải hắn ta thật sự muốn nói, mà là ở trước mặt Thánh Nhân, hắn ta không dám nói láo.

"Ngươi không nên xin bản thánh tha tội cho ngươi, chuyện ngươi nên làm là tạ lỗi với Cố Cẩm Niên."

Khổng Thánh vô cùng lạnh lùng.

Khổng Tâm không dám nói gì, hắn ta bò thẳng đến chỗ Cố Cẩm Niên, điên cuồng dập đầu, khẩn cầu Cố Cẩm Niên tha cho hắn một mạng.

Đồng thời trong bụng cũng hơi vui sướng, mặc dù Cố Cẩm Niên căm hận hắn ta, nhưng ở trước mặt Thánh Nhân, nhất định sẽ cho Khổng Thánh mặt mũi, tha cho hắn ta một mạng.

Nhưng sau khi Khổng Tâm dập đầu tạ lỗi.

Khổng Thánh lại nói tiếp.

"Quân tử nói thẳng, nội tâm ngươi lại dơ bẩn vô cùng, không hề có phong phạm Nho đạo."

"Hôm nay, bản thánh sẽ vì người đọc sách trong thiên hạ, thanh lý môn hộ."

Nói xong, Khổng Thánh vung Thước thánh lên, từng đạo sáng lập tức đánh tới phía Khổng Tâm.

Ngay sau đó, cơ thể Khổng Tâm nổ tung, hóa thành mưa máu nhuộm đỏ cả mặt đất.

Đây chính là thủ đoạn của Thánh Nhân.

Quả quyết đến cực điểm.

Thánh Nhân mà nổi giận thì xác chết trăm vạn, máu chảy ngàn dặm.

Cố Cẩm Niên, cũng không ngờ Khổng Thánh lại dứt khoát như thế, nhưng lúc này, Cố Cẩm Niên càng sùng kính Khổng Thánh.

Đây mới thật sự là Thánh Nhân.

Không thiên vị người nhà mình, nên giết thì giết, nên phạt thì phạt.

"Khổng Vô Nhai."

Tiếp theo, ánh mắt Khổng Thánh lập tức rơi trên người Khổng Vô Nhai.

Người sau nhìn thấy cái chết của Khổng Tâm, hoàn toàn hoảng sợ, nhưng rất nhanh, hắn ta cắn răng nhìn vào Khổng Thánh nói.

"Thánh tổ."

"Vô Nhai không làm sai, Vô Nhai chỉ muốn làm Khổng gia hưng thịnh, làm Khổng gia trở nên mạnh mẽ, Khổng gia phát triển đến cực điểm, thánh danh của ngài truyền bá khắp thiên hạ, tất cả những thứ này đều là công lao của bọn ta."

"Thánh tổ, ta không sai, chỉ là phương pháp có chút không đúng, nếu như chấn hưng Khổng gia cũng là sai lầm, vậy ta có chết cũng không nhắm mắt."

Khổng Vô Nhai không hổ là chuẩn Bán Thánh, đến lúc này, hắn ta vẫn còn dám giảo biện, miệng lưỡi sắc bén.

Nghe được lời này, trong mắt Khổng Thánh toát ra thất vọng, cực kỳ thất vọng.

"Đạo Quân Tử, không thể ngầm thừa cơ hội, ngươi luôn miệng nói là vì bản thánh, nhưng suy cho cùng đó là vì vinh hoa phú quý của các ngươi mà thôi."

"Nho giả nên nhân từ với thiên hạ, thân là quân tử, giúp người khác chính là giúp chính mình, vì vậy trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác."

"Thánh khí là vật thiên địa ban cho Cố Cẩm Niên, ngươi vì cướp đoạt Thánh khí, liên hợp với người đọc sách thiên hạ công kích Cố Cẩm Niên."

"Đến trong miệng ngươi lại trở thành phương pháp có chút không đúng?"

"Ngươi lo Cố Cẩm Niên lấy Thước thánh làm loạn."

"Ngươi cảm thấy lời ấy có buồn cười không?"

"Thánh khí, chính là vật thiên địa ban tặng, thiên địa đã tán thành Cố Cẩm Niên, ngươi dựa vào cái gì không đồng ý? Chẳng lẽ nói, ý chí của ngươi còn lớn so với cả thiên địa?"

Khổng Thánh giận dữ mắng hậu nhân này của mình.

Đối mặt với Khổng Thánh nổi giận, Khổng Vô Nhai mặc dù sợ hãi, nhưng hắn ta vẫn cắn răng nói lại.

"Thánh tổ, nhưng Cố Cẩm Niên quả thật đã lấy Thước thánh tước gọt tài khí người khác, điều này phải giải thích như thế nào? Đại Nho Tôn Chính Nam, chẳng qua chỉ nói hai câu không tốt, đã bị hắn làm tài khí suy yếu đi, đây không phải làm xằng làm bậy, vậy thì đây là cái gì?"

Giống như đã biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Khổng Vô Nhai nói chuyện càng ngày càng suồng sã.

Hắn ta không phục, rất không phục.

"Haiz."

Hắn ta vừa dứt lời, Khổng Thánh thở dài.

Sau đó, Khổng Thánh nhắm mắt lại, chậm rãi gọi.

"Khổng Chính ở đâu?"

Khổng Thánh hô một câu.

"Tôn nhi hậu thế, bái kiến Thánh tổ."

Một bóng người nhanh chóng xuất hiện, hắn cực kỳ kích động và kinh ngạc lo sợ, nghe thấy Thánh tổ gọi tên mình, hắn quá kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận