Đại Hạ Văn Thánh

Chương 529 Triều đình xôn xao, oán khí tụ họp, Cố Cẩm Niên cực khổ tiễn đưa(6)

Người kia nhìn lướt qua bạc vụn, có chút khinh thường nhưng vẫn nhận lấy, phất tay nói.

“Được rồi, đi đi. Có tin tức sẽ nói cho bà biết.”

Một câu đơn giản như vậy là đuổi đi.

Cứ như thế, người phụ nữ chậm chạp rời khỏi huyện nha. Trên mặt bà tràn đầy vẻ rã rời nhưng trong mắt chứa chan hi vọng. Hi vọng một ngày có thể tìm được con gái mình trở về.

Nhưng bà ấy vẫn không ngủ mà đi đến các hộ gia đình lớn lấy một chút quần áo, đi đến bờ sông giặt giũ.

Giặt hơn hai canh giờ.

Người phụ nữ đem quần áo trả lại, thuận tiện muốn xin một bát nước. Quản gia thấy thương hại để người dưới đưa đến một chút cơm thừa canh cặn lại cho bà ấy thêm hai mươi văn tiền.

Người phụ nữ nhận lấy tiền nói lời cảm tạ rồi tìm một chỗ yên tĩnh từ từ ngủ.

Sau hai canh giờ.

Người phụ nữ lại tiếp tục tìm kiếm như ngày hôm qua.

Giống như vậy.

Ngày qua ngày.

Suốt một tháng.

Kiếm được bạc lại hiếu kính quan sai.

Bà ấy không có chỗ ở, sống màn trời chiếu đất. Bởi vì khơi thông quan hệ nên đã bán đi chỗ ở duy nhất của mình.

Nhưng mỗi ngày bà đều trở về nhà xem xét, sợ con gái của mình trở về lại phát hiện không còn nhà.

Mấy năm trước trượng phu của bà đã chết.

Nhưng mà bà còn con gái chỉ là vài ngày trước đột nhiên mất tích.

Trong khoảng thời gian này, bà ấy luôn luôn tìm kiếm.

Nhưng một ngày này,

Người phụ nữ lại vô tình nghe được, sau khi các quan sai này nhận bạc cũng không đi tìm người. Hơn nữa còn ngồi nói những lời châm chọc.

Cái gì mà đoán chừng sớm đã bị bán mất, cái gì mà con gái bà dáng dấp như thủy linh chỉ sợ đã thành con dâu nuôi từ bé của nhà người khác.

Nghe thế, người phụ nữ nhất thời tức giận cùng nhưngx quan sai này đánh lẫn nhau.

Nhưng kết quả cuối cùng chính là bị đánh hai mươi gậy, đưa vào tù, trải qua hai tháng sống không bằng chết.

Mỗi ngày đều khóc rống.

Không phải bởi vì đánh chửi.

Cũng không phải bởi vì không chịu nổi khổ.

Mà là đợi ở chỗ này không thể đi tìm con gái. Bà ấy sợ nhỡ đâu con gái mình quay về lại vì không thấy mình về nhà mà con gái lại mất tích lần nữa.

Sau hai tháng dày vò bà ấy được ra tù.

Sau khi ra tù, đầu tiên bà đi hỏi thăm hàng xóm nhưng vẫn nhận được đáp án như cũ.

Vì thế như thường ngày bà lại đi tìm ngày qua ngày.

Cho đến một ngày, bà ấy nghe nói có nhân vật lớn từ Kinh đô muốn đến phủ Bạch Lộ.

Người phụ nữ ghi nhớ tin tức này.

Sau khi đợi thời cơ chín muồi, bà ấy cải trang cách ăn mặc, đi đến quán rượu đưa đồ ăn.

Quả nhiên.

Bà ấy gặp được nhân vật lớn đến từ Kinh đô.

Thế nhưng không đợi nàng nói hết chuyện đã bị quan sai đè xuống đất, vặn ngược muốn gãy cánh tay.

Đau nhức.

Toàn tâm đau nhức.

Nhưng bà vẫn phải nói hết lời ra. Bởi vì bà ấy biết đây có thể là hi vọng duy nhất của mình.

Hi vọng suy nhất tìm được con gái.

Mà cuối cùng bà lại phải vào tù lần nữa.

Nhưng khiến bà kinh ngạc là lần này không bị giam quá lâu, vẻn vẹn chỉ một ngày đã thả mình ra.

Nhất thời bà ấy còn tưởng rằng vị quan lớn này muốn gặp mình.

Bà rất mong chờ, rất kích động, phảng phất như thấy được hi vọng.

Dường như bà không thể ngủ nổi.

Dường như ngày mai có thể nhìn thấy con gái mình.

Rốt cục.

Hai ngày sau.

Vào một đêm khuya.

Giống như trước đây, sau khi mình hoàn toàn tỉnh lại.

Cách đó không xa xuất hiện một bao quần áo.

Người phụ nữ hiếu kỳ, đem bao đồ mở ra.

Sau khi bà ấy mở bao đồ ra.

Cả người bà sững sờ ngay tại chỗ.

Đây là tàn chi.

Đẫm máu.

Dưới ánh trăng, bà ấy bị dọa toàn thân run rẩy.

Nhưng khi bà ấy nhìn kỹ lại thấy trên cánh tay xuất hiện một vết sẹo quen thuộc. Trên cánh tay có một vêt vết sẹo do bỏng nước nóng, vết sẹo này bà ấy nhớ rất rõ ràng.

Là của con gái mình.

Giờ khắc này.

Người phụ nữ rét run cả người.

Bà ngơ ngác nhìn tất cả.

Con gái mình đã chết rồi.

Con gái mà bà ấy đã đau khổ tìm kiếm suốt một thời gian dài như vậy.

Thế mà đã chết rồi.

Hơn nữa còn bị chặt tay chân đưa đến.

“A!!!!!!”

Tiếng gào thét vô cùng thê thảm vang lên.

Loại âm thành này như là lệ quỷ kêu gào. Chỉ có bi thương đến cực hạn mới có thể phát ra âm thanh như vậy.

“Bình nhi.”

“Bình nhi của ta.”

“Bình nhi của ta.”

Người phụ nữ ngồi dưới đất, bà ấy khom người.

Bởi vì đau lòng.

Lo lắng đau nhức.

Bà ấy khóc không ra tiếng, nắm chặt yết hầu. Bà ấy chỉ có thể thở từng ngụm từng ngụm.

Tinh thần cũng vào lúc này mà hoàn toàn sụp đổ.

“A!!!!!!!”

Điên rồi.

Bà ấy điên rồi.

Ánh mắt hoàn toàn mất hồn, là sợ hãi, là tuyệt vọng.

Tiếng khóc phá vỡ đêm đen yên tĩnh.

Càng đâm thủng trái tim của Cố Cẩm Niên.

Quan sát thấy tất cả.

Cố Cẩm Niên cũng không nhịn được rơi lệ.

Người phụ nữ này hắn biết. Chính là người phụ nữ đã nhìn thấy lúc trước.

Giờ khắc này, Cố Cẩm Niên hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm xúc nội tâm của người phụ nữ.

Trái tim.

Đau đến mức không thể thở nổi.

Cố Cẩm Niên khom người.

Hắn rơi nước mắt, đau đến tuyệt vọng, đau đến mức toàn thân hắn run rẩy.

Đây là bi kịch lớn nhất trong nhân thế.

Trước kia để tang trượng phu, trung niên lại mất con.

Cố Cẩm Niên hối hận.

Hắn hối hận không thôi.

Vì sao ngay lúc đó mình không cho trợ giúp.

Vì sao ngay lúc đó mình cố kỵ nhiều như vậy.

Nhưng Cố Cẩm Niên cũng hiểu rõ, cho dù lúc ấy mình có ra mặt thì con của bà ấy cũng đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận