Đại Hạ Văn Thánh

1405 Học thuật chi tranh, khẩu chiến với bầy Nho, tân học vô thượng, Tri hành hợp nhất.3

Theo lời ấy nói ra, những người đọc sách thoáng lặng im không nói gì.

Người có thể đi vào Tắc Hạ học cung, sao có thể là loại tử đệ hàn môn kia được?

Thấy mọi người trầm mặc không nói gì, Thần tăng Phổ Độ tiếp tục.

"Làm sao chúng sinh bình đẳng?"

"Đây chính là chúng sinh bình đẳng."

"Đạo của Phật môn, chính là đạo cứu rỗi."

Thần tăng Phổ Độ nói đến đây, hai tay của ông ta chắp tay trước ngực, thật đúng là để tất cả người đọc sách không biết nên nói gì cho phải.

Mọi người trầm mặc.

Đây là vòng thứ hai, ngoại trừ Trung Dương tiên sinh cùng Vân Thọ đạo nhân không thể trả lời, cũng cho phép mọi người vây xem ở đây lên tiếng.

Cũng vào lúc này, một giọng nói vang lên.

"Phật môn mặc dù bình đẳng, nhưng lại tôn sùng Phật Tổ, nếu thật sự bình đẳng, vì sao lại tôn kính Phật Tổ?"

"Người người đều là Phật, ý của Phật Tổ từ đâu mà có?"

"Thế nhân bái Phật, là ý thế nào?"

Giọng nói vang lên.

Là Trường Vân Thiên, hắn ta là người đầu tiên bắt lấy sơ hở, công kích đối phương bảo chúng sinh bình đẳng.

Lời vừa nói ra, lập tức nhận được vô số lời khen.

Nhưng mà, Thần tăng Phổ Độ không khỏi khẽ mỉm cười nói.

"Sai."

"Phật vốn vô tướng, bái Phật tức là bái mình, người người có đức tướng Như Lai, người người đều có thể thành Phật, chúng sinh mặc dù có hình tướng khác nhau, những cũng đều bình đẳng."

Thần tăng Phổ Độ tinh thông Phật pháp, vấn đề đơn giản thế này, tất nhiên trả lời được dễ như trở bàn tay.

Quả nhiên.

Khi câu trả lời này nói ra, mọi người tại đây lại trầm mặc lần nữa.

Thần tăng Phổ Độ trả lời, không chê vào đâu được.

Chỉ là.

Trong chốc lát, rất nhiều ánh mắt không khỏi rơi vào Cố Cẩm Niên, bọn họ thực sự không hiểu Phật pháp.

Trường Vân Thiên có thể đưa ra nghi vấn này, đã được xem là rất tốt.

Nhưng khi thật sự muốn cùng đối phương tranh luận, đoán chừng khó như lên trời.

Dưới loại tình huống này, mọi người dĩ nhiên sẽ đặt kỳ vọng lên Cố Cẩm Niên, hi vọng Cố Cẩm Niên có thể giải đáp.

Nhận được ánh mắt của mọi người, Cố Cẩm Niên trông vô cùng điềm tĩnh.

Đối với Phật pháp, Cố Cẩm Niên có nghiên cứu, hơn nữa hắn và Phật môn có thù, do đó cũng nghiên cứu qua Phật môn chi pháp một đoạn thời gian.

Phật môn sở trường là ngụy biện, mà bất kỳ một thế lực giáo phái nào, bọn họ rảnh ra lại thích tự bào chữa cho kín kẽ, chính là lấy ra một vài Phật kinh, lựa ra một vài vấn đề rất bén nhọn, sau đó bắt đầu tự bào chữa.

Cho nên, nếu như một giáo phái có thể tồn tại mấy ngàn năm, như vậy tính suy luận của giáo phái này, sẽ cực kỳ đáng sợ.

Bởi vì họ có một vạn loại phương pháp để giải thích, để trình bày lý luận của mình.

Hơn nữa tốt hay xấu, cũng đều do họ định đoạt.

Kiếp trước Cố Cẩm Niên từng đọc qua một quyển sách, trong đó đề cập tới Phật pháp biện luận này, tác giả sách cho rằng.

Muốn thông qua ngôn ngữ để hoàn thành biện luận, đây gần như là chuyện không thể nào, một người cả đời đều khó mà làm được.

Đạo lý Kinh văn của người ta trong mấy ngàn năm, mấy ngàn vạn thậm chí là mấy vạn vạn người suy diễn ra được, liệu một mình ngươi có thể đánh bại không?

Muốn thật sự đánh bại, chỉ có thể thông qua một biện pháp.

Người.

Đúng vậy, Phật kinh là chết, người là sống, bất cứ người nào trình bày bất kỳ kinh văn đạo nghĩa gì, đều chỉ là hắn cho rằng hoặc là hắn hiểu được đạo lý, đừng đi chất vấn kinh văn đúng hay sai.

Nhắm vào người, mới có cơ hội thắng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó lúc đấu với Phật môn, Cố Cẩm Niên trên cơ bản không hề ở vào thế hạ phong.

Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Niên ngẩng đầu.

Nhìn chăm chú vào Thần tăng Phổ Độ.

Sau đó đi lên phía trước một bước.

"Xin hỏi thần tăng một câu."

"Phật môn có tám vạn bốn ngàn pháp, cũng có trăm vạn Phật kinh, nhiều Phật kinh như thế, sẽ có sai lầm hay không?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng hỏi Thần tăng Phổ Độ.

Nghe vậy, Thần tăng Phổ Độ gần như không chút do dự trả lời.

"Phật môn tám vạn bốn ngàn pháp, chính là ngã Phật sáng tạo ra, trăm vạn phật kinh này, cũng đều là Phật sáng tạo, sẽ không sai."

Thần tăng Phổ Độ lên tiếng, ông ta tất nhiên phải trả lời là không sai, nếu không chẳng phải tự mình bôi nhọ mình ư.

"Phật kinh không sai."

"Phải chăng chứng minh, Phật là không gì không làm được, Phật biết được quá khứ tương lai, hiểu được đạo lý của thiên địa, Phật sẽ không phạm sai lầm, đúng không?"

Cố Cẩm Niên tiếp tục hỏi.

Càng gây ra nhiều sự hiếu kì.

Bởi vì điều này, tuy bọn họ đều là người không hiểu Phật pháp, nhưng cũng biết một chút.

Phật là đấng tối cao, đương nhiên sẽ không gì không làm được, cũng không thể phạm sai lầm, nhưng điều này cũng cùng đạo lý như hỏi một câu, Thánh Nhân có thể phạm sai lầm hay không vậy, người đọc sách Nho gia đều sẽ trả lời là không.

"Đúng vậy."

"Thí chủ có ngộ tính rất tốt."

"Có duyên cùng Phật môn ta."

Người sau lãnh đạm lên tiếng, còn cố ý nói một câu có duyên với Phật môn.

Nghe ông ta nói vậy, Cố Cẩm Niên cũng không để bụng, mà mắt sáng như đuốc, nhìn Thần tăng Phổ Độ và nói.

"Ngươi sai rồi."

Cố Cẩm Niên ánh mắt kiên định, nhìn qua Thần tăng Phổ Độ nói như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận