Đại Hạ Văn Thánh

Chương 217 Phong hầu Cố Cẩm Niên? Lời của Quốc công, nguy cơ hiển hiện. (4)

Nhưng lời này khiến toàn bộ quan văn không chịu đáp ứng.

"Không thể."

"Công lao của Cố Cẩm Niên, thần quả thật cũng cảm thấy không tầm thường, nhưng chuyện phong hầu quá trọng đại, thậm chí Cố Cẩm Niên còn chưa cập quan, chuyện phong hầu có chút không thích hợp."

"Thần cho rằng, ban thưởng vàng bạc, quyền cưỡi ngựa trong kinh đô, và ba viên vương châu, lại chuẩn bị cho hắn chức vụ thị giảng tại Hàn Lâm viện là đủ."

"Trong này vừa có hoàng ân, vừa có chức quan, có thể nói là hoàng ân mênh mông."

Lễ bộ tả thị lang đứng ra bác bỏ đầu tiên.

Sự tình, mặc dù Cố Cẩm Niên làm xong, còn làm rất hoàn mỹ, không thể bắt bẻ, cộng thêm ở chuyện vì dân giải oan đã có được dân tâm.

Nhưng trực tiếp phong hầu, ngươi đây không phải đang nói giỡn đấy chứ?

Từ xưa đến nay, làm quan thần. Mơ ước lớn nhất không phải là được phong hầu bái tướng sao?

Mười sáu tuổi phong hầu, quá bất hợp lí, cũng quá khoa trương.

Hoàn toàn chính xác, lời nói của Lễ bộ tả thị lang làm một đám quan văn đều tán thành.

Ban thưởng vàng bạc ruộng tốt, đây là tiêu chuẩn thấp nhất, ba viên vương châu là hoàng ân, tại Vương Triều Đại Hạ, vương châu đại biểu cho vinh quang vô thượng, chỉ khi có cống hiến rất lớn cho giang sơn xã tắc, mới có thể được ban thưởng một viên vương châu, nếu được mười hai viên vương châu, không phải hầu tước nhưng hơn hẳn hầu tước, trên cơ bản phong hầu bái tướng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Cũng giống như tất cả hầu tước bây giờ ở Đại Hạ, không có một ai có được mười hai viên vương châu, đương triều Tể tướng Lý Thiện, cũng chỉ có hai viên vương châu, hiện tại cho Cố Cẩm Niên ba viên đã coi như hoàng ân mênh mông rồi.

Lại ban một chức Ngũ phẩm thị giảng Hàn Lâm viện, cũng coi là hậu ái.

Nói cho cùng, Trạng Nguyên đương triều vừa mới bắt đầu cũng chỉ có chức quan Lục phẩm, bắt đầu làm quan từ Ngũ phẩm, đây tuyệt đối không có vấn đề gì lớn.

Nhưng khi nói ra lời này, một đám quan võ lại không vui.

"Thị giảng Hàn Lâm viện? Ngươi thật sự cũng nói ra được ư, Cẩm Niên lập được công lao ngập trời, chỉ cho hắn một cái chức quan dạng này? Ngươi đang đùa lão phu hả?"

"Chuyện này nếu truyền ra ngoài, người trong thiên hạ đều sẽ cười nhạo Vương Triều Đại Hạ chúng ta đấy, lập công lao như vậy mà chỉ cho cái chức Ngũ phẩm?"

"Buồn cười, đầy trời công lao chỉ cho chức quan ngũ phẩm? Phong hầu có hơi khoa trương, nhưng cũng không phải là không thể được?"

"Nếu đổi lại là hậu nhân của quan văn các ngươi, đừng nói phong hầu, ban cho công tước chỉ sợ các ngươi đều chê ít nhỉ?"

"Triệu Minh, ngươi đừng chèn ép hiền thần quá đáng, ngươi có biết bình định Giang Ninh quận là những chuyện gì không? Nếu theo biện pháp trước đó của các ngươi, triều đình chí ít cần cấp phát hai vạn vạn lượng bạc mới chẩn tai cứu dân được đấy."

"Hơn nữa trong đó chỉ sợ phải có trăm vạn bách tính chết oan chết uổng, Cố Cẩm Niên tiết kiệm hai vạn vạn lượng bạch ngân cho triều đình, cứu vãn hơn trăm vạn bách tính trong nước lửa, cho chức Ngũ phẩm? Lời này của ngươi dám nói ở trước mặt Trấn Quốc Công sao?"

"Một bầy chó má, có phải các ngươi muốn đợi ta mời Trấn Quốc Công tới, lại đánh cho các ngươi một trận, các ngươi mới trung thực đứng không?"

Các võ quan lập tức bùng nổ, từng người mặt đỏ tới mang tai.

Cố Cẩm Niên lập được công lao lớn, trong mắt của bọn họ việc phong hầu thật sự không phải là vấn đề gì lớn.

Mặc dù có chút quá phận, Hầu gia mười sáu tuổi, khoa trương không hợp thói thường, nhưng vấn đề là, Cố Cẩm Niên xứng không? Xứng chứ.

Hoàn toàn xứng đáng.

Còn nói, từ xưa đến nay chưa từng có chuyện như vậy, chẳng lẽ ngày nay lại không thể có? Quy củ mới không phải là vì có người phá vỡ nên mới xuất hiện đấy sao?

Đối mặt với những lời gầm thét của quan võ.

Lễ bộ tả thị lang không hề nao núng, thần sắc vẫn bình tĩnh nói.

"Đây là lễ pháp, mười sáu tuổi phong hầu, nghe thì phong quang vô hạn, nhưng đối với vương triều không phải chuyện tốt, chỉ sợ Vương Triều Phù La, Vương Triều Đại Kim phải cười nhạo Đại Hạ Vương Triều ta phong hầu lung tung đấy."

"Đây là vì lễ pháp không cho phép. Những gì Cố Cẩm Niên, lão phu kính nể, nhưng kính nể là chuyện kính nể, còn mọi việc đều phải tuân theo lễ pháp."

Vể mặt hắn kiên định nói.

Cố Cẩm Niên là tôn nhi của Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công là võ tướng đứng đầu, con ông là Lâm Dương Hầu, Trấn Quốc Công đã được chiếu cố quá nhiều, lấy việc Trấn Quốc Công không được vào triều làm để đổi phong hầu.

Hiện giờ lại muốn phong hầu cho Cố Cẩm Niên?

Một môn tam anh kiệt?

Điều này có thể sao?

Lúc trước Lâm Dương Hầu, cũng chính là phụ thân Cố Cẩm Niên, Cố Thiên Chu, lập xuống hàng trăm chiến công, bình định tất cả giặc cỏ thổ phỉ phương bắc, dẹp loạn trong quốc gia.

Hơn nữa Trấn Quốc Công cũng đã nhượng bộ rất nhiều, rất nhiều chuyện, mới được phong hầu.

Giờ chỉ vì giải quyết một cái nạn của Giang Ninh quận mà phong hầu cho Cố Cẩm Niên? Bọn họ sẽ không đáp ứng, tuyệt đối không có khả năng đáp ứng.

"Bệ hạ, Cố Cẩm Niên quả thật có tài hoa bất thế, là phúc của Đại Hạ ta, nhưng Cố gia đã có một vị quốc công và một vị vương hầu, nếu lại phong tước, chỉ sợ sẽ rước lấy lời nói bóng gió."

"Còn nữa, Cố Cẩm Niên vẫn chưa cập quan, còn nhỏ tuổi, dù có tài hoa Thiên phú, nhưng triều đình sâu như biển, không thể bởi vì một chút tư tưởng kỳ diệu mà phong hầu được."

"Tại lễ pháp không cho phép, thể chế cũng không cho phép, thần cho rằng làm như Triệu thị lang nói mới thích hợp."

Lại Bộ Tả Thị Lang cũng đứng ra nói chuyện.

Cũng là không đồng ý phong hầu.

Ngay lập tức, tiếng tranh luận nổi lên, nhân vật chủ yếu đều chưa phát biểu ý kiến, hầu hết là các thủ hạ cãi qua cãi lại.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe thôi cũng thấy phiền.

Chỉ là phong hầu cũng có chút khoa trương thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận