Đại Hạ Văn Thánh

Chương 762 Quốc Công thúc cưới, ba gấp ba chậm. Ninh Vương ra mặt, nghị hòa đã định ra.(5)

Chắc chắn đây là sự thật.

Lời nói ra khiến thần sắc Ninh Vương trầm mặc, không biết đang tự hỏi các gì.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ.

Giọng nói Ninh Vương vang lên.

“Chuẩn bị ngựa, bản Vương tự mình đi đại doanh biên cảnh.”

“Để cho người đưa một phong tấu chương gửi đến Kinh đô Đại Hạ, vạch tội Trấn Quốc Công tự tiện rời đi địa doanh quân đội.”

“Lại viết một phong thư, hướng bệ hạ cầu tình, xin khai ân ngoài vòng pháp luật, ban cho Lãnh Tâm vô tội.”

“Nhanh đi.”

Ninh Vương nói ra hai mệnh lệnh.

Nói xong, Ninh Vương cũng không nhiều lời, cưỡi chiến mã rời đi, chỉ đem theo mấy trăm tinh nhuệ.

Ông ta là Ninh Vương.

Người cầm quyền Tây cảnh. Nếu như không phải biên cảnh khai chiến thì tất cả mọi người ở Tây cảnh này đều phải nhìn sắc mặt ông ta làm việc.

Ông ta không sợ Trấn Quốc Công.

Hai chữ Ninh Vương.

Đại biểu cho tất cả.

Nhưng mà ngay trước khi ông ta chuẩn bị lên đường lại ngừng một chút nói.

“Đem việc này thông báo cho Lãnh Thu, nhanh đi thông báo.”

Ninh Vương nói xong liền rời đi.

Người kia nhớ kỹ, chỉ có một số tướng sĩ hiếu kỳ không biết đem chuyện này nói cho Lãnh Thu Thế tử làm gì?

Hắn ta có biện pháp gì?

Dựa theo tính tình Thế tử Lãnh Thu chỉ sợ sẽ làm chuyện này huyên náo lớn hơn.

Nhưng dù sao cũng là ý của Vương gia. Bọn họ không còn gì để nói.

Lúc này đã đến giờ Dậu.

Bên trong mười hai thành.

Ở trong một phủ nha.

Mấy ngàn tinh nhuệ đang bao vây nghiêm ngặt nơi này. Bên trong phủ nha chính là Lễ bộ Thượng thư của ba vương triều lớn. Cộng thêm Lễ bộ Thượng thư của nước Hung Nô.

Có thể nói là toàn bộ đại thần ngoại giao Lễ bộ của bốn nước đã đến đông đủ.

Nếu như xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn sẽ dẫn đến đại chiến ba triều.

Đây cũng không phải trò đùa.

Lễ bộ là cửa ngoại giao của vương triều. Ở trong quá trình trao đổi giữa các vương triều, Lễ bộ an toàn là cực kỳ trọng yếu, bất kể là xảy ra chuyện gì vì nguyên nhân gì, nếu như quan viên Lễ bộ chết rồi thì mặc kệ các vương triều kia.

Như vậy đã coi là có ý tuyên chiến.

Trừ khi có thể điều tra ra nguyên nhân tử vong cụ thể.

Mà bên trong phủ nha.

Sứ thần các nước cũng đang kịch liệt miệng lưỡi giao phong, mỗi người đều sắc bén.

“Tám vạn vạn lượng bạch ngân, ngươi không cho.”

“Trăm mỏ quặng sắt, ngươi cũng không cho.”

“Long Môn đại pháo Đại Hạ cũng không cho.”

“Chỉ đồng ý sửa chữa ghi chép sách sử mà muốn nước Hung Nô chúng ta trả lại mười hai thành. Đại Hạ các ngươi có phải si tâm vọng tưởng quá mức hay không?”

Lễ bộ Thượng thư nước Hung Nô có chút phẫn nộ nói. Đối với việc Tể tướng Lý Thiện của Đại Hạ nói ra điều kiện tràn đầy kháng cự.

Nghe nói như thế, Lý Thiện nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, nhìn Lễ bộ Thượng thư nước Hung Nô chậm rãi nói.

“Nước Hung Nô bị tước ba lần quốc vận.”

“Sĩ khí vương triều Đại Hạ như hồng.”

“Cứ kéo dài tình huống như thế, Hung Nô các ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với Đại Hạ ta?”

“Mà đây cũng không phải trả lại. Đối với Đại Hạ mà nói chỉ là cầm về vật thuộc về Đại Hạ chúng ta mà thôi.”

“Nếu như các ngươi không đồng ý vậy thì Đại Hạ ta sẽ dùng phương thức khác cầm về.”

“Nhưng đến lúc đó, xảy ra bất kỳ tổn thất gì đều do quý quốc gánh chịu.”

Ngữ khí của Lý Thiện bình tĩnh nhưng đăng sau vẻ bình tĩnh lại lộ rõ khí khái đại quốc rõ ràng.

Ông ta rất cường ngạnh.

Lần đàm phán này, từ đầu đến cuối Lý Thiện đều biểu hiện đặc biệt cường ngạnh. Mặc cho đối phương nói toạc mồm mép, ông ta đều không đồng ý đền bù ngân lượng, cho quặng mỏ…

Duy nhất đồng ý với yêu cầu sửa chữa sách sử.

Trừ cái đó, bất kỳ hồi báo có tính thực chất nào đều không đáp ứng.

“Vương triều Đại Hạ đã có thái độ này, vậy bọn ta cũng không cần thiết tiếp tục đợi ở chỗ này.”

Lễ bộ Thượng thư nước Hung Nô thở dài. Trước đó ông ta không kịch liệt như vậy, đã không muốn cùng vương triều Đại Hạ nói chuyện.

Nghe được câu này, Dương Khai không khỏi khẽ nhíu mày.

Thân là Lễ bộ Thượng thư Đại Hạ, Dương Khai cũng có một chút độ lượng đối với lần hòa đàm này.

Lý Thiện nói không sai, bảo hộ lợi ích vương triều Đại Hạ.

Nhưng mà đối phương cũng không phải cố tình gây sự. Dù sao trả lại mười hai thành mà yêu cầu một số thứ cũng rất hợp lý.

Việc này giống như vương triều Đại Hạ chiếm địa bàn của người ta. Nếu như trả lại cũng sẽ muốn một số điều kiện, chiếm chút lợi ích.

Nếu không trả không lại cho người khác thì không một vương triều nào nguyện ý.

Lần hòa đàm này mâu thuẫn quá lớn.

Chỉ là ông ấy không tiện nói gì.

Đồng thời, Dương Khai cũng hết sức kinh ngạc, chiếu theo lý thì tính cách của Lý Thiện sẽ không như thế.

Lại không ngờ rằng đối với việc này, Lý Thiện sẽ cường ngạnh như vậy.

“Được, được.”

Đúng lúc này, giọng nói của Lễ bộ Thượng thư vương triều Đại Kim vang lên. ngăn sứ thần nước Hung Nô rời đi.

Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người ông ta.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, sứ thần Đại Kim cũng nhìn đám người nói thẳng.

“Hôm nay, Đại Kim ta cùng vương triều Phù La đến đây chính là vì muốn điều hòa mâu thuẫn giữa hai nước.”

“A Luật Mộc, mười hai thành biên cảnh này quả thật là lãnh thổ của vương triều Đại Hạ, điểm này không thể nghi ngờ. Trả lại mười hai thành là vì hữu nghị hai nước.”

“Yêu cầu nhiều ngân lượng cùng chỗ tốt như thế có chút quá phận.”

Sứ thần Đại Kim nói câu đầu tiên đã chỉ trích nước Hung Nô không tốt.

Vừa dứt lời, người kia không nói gì nhưng rõ ràng có chút không phục.

Nhưng mà sứ thần vương triều Đại Kim đã lên tiếng thì ông ta cũng không thể nói thêm cái gì.

Rất nhanh, sứ thần vương triều Đại Kim nhìn về phía Lý Thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận