Đại Hạ Văn Thánh

Chương 220 Phong hầu Cố Cẩm Niên? Lời của Quốc công, nguy cơ hiển hiện.(7)

Bức họa mở ra.

Cố Cẩm Niên nhìn từng bức.

Nói như thế nào đây.

Cũng được, nhưng mà, không có cảm giác, chủ yếu vẫn là cái đồ chơi chân dung này căn bản không có ý nghĩa, ví dụ như nói trên mặt có tàn nhang gì không này, hay là màu sắc làn da này.

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là tư thái, căn bản nhìn không ra nha.

Quét mắt một lượt, Cố Cẩm Niên không đặc biệt hài lòng với ai.

"Gia gia, đều không được."

Hắn lắc đầu, trực tiếp từ chối.

"Đều không được?"

Lão gia tử nhíu nhíu mày, nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, cháu mình hiện tại là ai?

Những thứ dưa vẹo táo nứt này hoàn toàn không xứng với nó.

"Vậy được rồi, gia gia sẽ giúp con lo liệu một chút, dù sao con có ý nghĩ này là được rồi."

"Sau này để mấy thúc thúc con cũng đi dạo thử, nhìn xem khuê nữ nhà ai đẹp mắt."

Lão gia tử rất chi là ngang ngược.

Nhưng mà Cố Cẩm Niên vẫn lắc đầu.

"Gia gia, hiện tại tôn nhi tuổi tác còn nhỏ, bây giờ lại đang đọc sách tại thư viện, kỳ thật bàn chuyện hôn sự có chút nóng vội."

"Hơn nữa, chỉ xem chân dung cũng không có ý gì, vẫn là chờ sau này cập quan rồi hãy nói tiếp đi ạ."

Cố Cẩm Niên uyển chuyển cự tuyệt.

Chuyện kết hôn, hắn thật không nghĩ đến, người xưa nói rất đúng, hôn nhân đến cùng mang đến cho nam nhân thứ gì?

Mình bây giờ còn trẻ, hoàn toàn không cần phải gấp nha, hơn nữa còn là cháu quốc công, dáng dấp lại đẹp trai, thân phận lại tốt, kết hôn sớm như vậy.

Hắn không làm.

"Chờ cập quan sẽ trễ."

"Bách tính dân gian, mười sáu tuổi đã kết hôn sinh con, thành gia sớm một chút, sẽ lập nghiệp sớm hơn, nếu không Lễ bộ lại muốn lôi chuyện này ra công kích con."

"Chờ mấy thúc thúc của con, bọn hắn giúp con chọn tốt rồi nói."

Lão gia tử không cho là đúng nói.

Cái gọi là thành gia lập nghiệp, lập gia đình, mới tính là đại nam nhân, không lập gia chung quy vẫn là hài đồng.

Nhưng nói không vội ngược lại là lời nói thật, Cố Cẩm Niên ưu tú như vậy, hoàn toàn có thể đợi nguời tốt nhất.

"Vậy được, gia gia, con quay lại thư viện trước, lần này ra ngoài vẫn chưa nói với Văn Cảnh tiên sinh, không về sớm sẽ không tốt."

Cố Cẩm Niên nói.

"Ừm, để gia gia cho người chuẩn bị kiệu, chuyện kế tiếp con đừng để ý, có gia gia ở đây, không tới phiên con lo."

Lão gia tử căn dặn một tiếng.

Cố Cẩm Niên gật đầu, quay người rời đi.

Vương quản gia đi chuẩn bị kiệu, Cố Cẩm Niên thì đi một chuyến qua chỗ mẫu thân, gặp mặt hàn huyên tầm một nén nhang, lúc này mới rời đi.

Chờ sau khi Cố Cẩm Niên rời đi.

Trong thư phòng.

Cố Thiên Chu đã vào trong.

"Thiên Chu."

"Để lão Lục điều tra sự tình Giang Ninh quận cho tốt."

"Hắc thủ Phía sau màn khẳng định đang nóng vội."

"Cẩn thận thăm dò, sẽ có thu hoạch."

"Lão tử ta muốn xem xem, đến cùng là ai ở phía sau màn làm hại Cẩm Niên."

Thanh âm vang lên.

Thần sắc của Cố lão gia tử băng lãnh.

"Hài nhi rõ."

Cố Thiên Chu gật đầu, trong lòng của ông cũng tràn đầy hiếu kì, cùng có sát ý thật sâu.

Chỉ cần phát hiện dấu vết để lại, tra ra là kẻ nào trong bóng tối tính toán con trai mình, Cố Thiên Chu cam đoan phải chém kẻ đó thành trăm mảnh.

Cứ thế.

Sau nửa canh giờ.

Mật chỉ được truyền ra ngoài.

Bằng tốc độ nhanh nhất, mang đến Giang Ninh phủ.

Chưa đầy hai canh giờ.

Mật chỉ của Triều đình dùng phương pháp đặc thù, đưa đến trong tay quận thủ của Giang Ninh quận.

Nhận được mật chỉ.

Quận thủ cơ hồ không nói nhiều, khi đợi bình định Giang Ninh quận, hắn cũng đã dự liệu đến thời khắc này.

Cho nên đã ngầm bố trí xong hết thảy.

Lại thêm dị tượng ở kinh đô chiếu rọi Giang Ninh quận.

Hắn đã làm xong mọi sự chuẩn bị.

Bây giờ, thánh chỉ triều đình vừa đến.

Trương Dương liền bắt đầu hành động ngay.

"Truyền lệnh bản quan, điều năm ngàn Trú Giang quân, thông báo với Dạ Y Hầu, phái binh phong tỏa mười chín phủ Giang Ninh, truy bắt tội phạm các nơi."

Trương Dương ra lệnh.

Sau đó tự mình mang binh, bắt đầu khám xét tróc nã từng nhà từng hộ.

Một lát sau.

Trong Giang Ninh phủ nháy mắt vô cùng nhốn nháo.

Chỉ thấy hàng loạt quân lính, xông vào từng cửa hàng buôn gạo, không cần biết đúng sai, thấy người là bắt.

Một vài Đại Thương được biết tin, khiếp sợ đến mất hết hồn vía, ngay cả truyền tin cũng không kịp truyền tin, đã trực tiếp bị bắt giam.

Nhưng muốn nói phách lối nhất, vẫn phải kể đến Trịnh gia.

Trong phủ trạch.

Ba trăm tinh nhuệ xông vào Trịnh gia, phong tỏa đường lui, từ Trịnh Công, cho tới gia phó, bắt hết toàn bộ, không còn một mống.

"Các ngươi thật sự lớn mật, sau lưng ta là Kỳ Lâm Vương đấy, các ngươi không sợ chết à?"

Trịnh Công giận dữ rống lên.

Tay hắn tá cầm vương lệnh, muốn đem nó uy hiếp mọi người.

"Kỳ Lâm Vương?"

"Trong tay bản quan là thánh chỉ của bệ hạ đây."

"Người đâu, tróc nã tội phạm vào ngục, chờ Hình bộ thẩm tra."

"Niêm phong toàn bộ gia sản, chuyển vào quan phủ kiểm kê."

Trương Dương xuất hiện, tay cầm thánh chỉ, thần sắc lanh băng.

Nhìn thấy thánh chỉ.

Sắc mặt Trịnh Công vô cùng khó coi, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng không nói gì.

Cứ thế.

Trong Giang Ninh phủ, tất cả thương nhân lớn nhỏ, cơ hồ bị bắt hết toàn bộ.

Thương nhân không bị bắt là những người lần này trước cảnh thiên tai nhưng cũng không mất đi lương tâm, xem như tránh được một kiếp.

Tam đại thế gia nháy mắt sụp đổ.

Tức thì bị ép buộc ngồi trên cũi chở tù diễu phố thị chúng.

Giờ khắc này, bách tính toàn thành cùng nhau xuất hiện, xách theo một ít rau quả ném tới trên tù xa.

Nhưng không biết từ đâu có mấy người nhanh trí đột nhiên xuất hiện, chở đến mấy thùng nước tiểu.

"Các vị đừng lãng phí lương thực, đừng cho bọn gian thương này được lợi, chỗ này của ta có nước phân, để ta tới đi."

Mọt giọng nói hô lên.

Rất nhanh từng thùng nước tiểu bị hắt ra, rơi trúng trên người đám gian thương.

Ngay lập tức, một mùi khó tả ập đến.

Mà thương nhân trong xa tù, từng kẻ đều không ngừng nôn mửa.

Quan binh hai bên cũng có chút tê dại.

Một mực khuyên nhủ bách tính đừng ném thứ này qua nữa.

Nhưng không ngăn cơn nổi thịnh nộ trong lòng bách tính.

Thậm chí tuyệt hơn chính là, có người thấy thế, trực tiếp để trẻ con nhà mình đại tiểu tiện ngay tại chỗ, sau đó dùng vải quấn quanh, lao tới, sau đó hất qua, ném thẳng trên mặt Trịnh Công, nóng hôi hổi.

Làm cho một đám quan binh sắc mặt trắng bệch, phải chạy lên phía trước, không dám trông coi ở một bên nữa.

Cái chiêu này quá thâm.

Lúc này.

Giang Ninh phủ.

Trên một ngôi tháp cổ.

Một bóng người chậm rãi đứng trong cổ tháp.

Đây là một nam tử trung niên.

Mặc nho bào, trông cực kỳ nhã nhặn.

Nhìn theo dãy xe chở phạm nhân, vẻ mặt trầm tĩnh.

Bỗng nhiên.

Lại có một bóng người xuất hiện trong cổ tháp, đứng sau lưng hắn.

"Đại nhân, kế hoạch thất bại, chủ thượng nổi trận lôi đình, truyền lệnh cho đại nhân, giải quyết toàn bộ hậu hoạn, không được sai lầm."

Giọng nói ngươi đó vang lên.

Nho sinh trung niên hơi trầm mặc.

Sau đó chậm rãi nói.

"Được."

Hắn trả lời.

Mà người sau lại nói tiếp.

"Chủ thượng còn có mật lệnh, mời đại nhân xem xét."

Ngay sau đó, người nọ giao một ống trúc nhỏ cho đối phương.

Nho giả trung niên mở ống trúc.

Lấy ra một tờ giấy.

Mà trên tờ giấy bất ngờ chỉ có ba chữ.

【 Cố Cẩm Niên 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận