Đại Hạ Văn Thánh

Chương 630 Thịnh yến của Dự Vương, nói chuyện châm chọc, một cước đá ra ngoài. Con đường bên trong là Thánh, bên ngoài là Vương.(7)

Bọn họ hối hận.

Nháy mắt đã hối hận.

Vốn dĩ muốn đến chửi mắng Cố Cẩm Niên. Thứ nhất có thể khiến nhiều người để mắt. Thứ hai có thể tăng danh khí. Lại không để ý đến một điểm trí mạng.

Đó chính là Cố Cẩm Niên muốn bóp chết bọn họ, so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn.

“Thế tử điện hạ, thứ tội, thứ tội.”

Lúc này, quản gia của Dự Vương nghe thấy việc này vội vàng đi đến, liên tục hướng Cố Cẩm Niên tạ lỗi. Đồng thời cũng để người dưới đem những người này đi, thuận tiện sửa sang lại một chút.

“Mang xuống, không phải là đỡ xuống.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt nói, hiển thị rõ bá khí.

Lập tức quản gia của Dự Vương nháy mắt ra hiệu cho người dưới. Người kia nhanh chóng kéo đám người rời đi.

“Quả nhiên là uy phong thật lớn.”

Nhìn thấy Cố Cẩm Niên như vậy, có một vị lão Nho không phục nhưng ông ta cũng không nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng.

“Không nhìn quen liền cút.”

Cố Cẩm Niên mạnh mẽ đáp lại. Hắn cũng không nuông chiều.

Vì sao người đọc sách trong thiên hạ đều công kích mình?

Chỉ đơn giản một điều.

Trước đây mình hành sự luôn kiểu.

Cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cũng bởi vì vấn đề tính cách không muốn tranh đấu gì.

Nhưng trong khoảng thời gian ngộ đạo này đã khiến Cố Cẩm Niên hiểu rõ.

Nếu như mình một mực đi theo con đường của Thánh Nhân thì nhất định sẽ phạm sai lầm.

Mình phải có một bộ tư tưởng thích hợp với bản thân, phụ tá cho chính mình.

Mà suy nghĩ này đã nảy ra từ mấy ngày trước.

Bên trong là Thánh nhân, bên ngoài là Vương.

Trong lòng có chính khí.

Làm việc có thủ đoạn.

Đơn giản mà nói chính là không quen. Ngươi khách khí với ta thì ta cũng khách khí với ngươi. Ngươi không khách khí với ta thì cũng đừng trách ta không khách khí với ngươi.

“Ngươi.”

Người kia trợn mắt nhìn, đang định giáo huấn Cố Cẩm Niên một chút.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên.

“Dự Vương giá lâm.”

Theo giọng nói này vang lên, người kia khẽ nhíu mày, sau đó không nói lời nào.

Mà Cố Cẩm Niên cũng trở về chỗ ngồi.

Nhưng không thể không nói chính là hành động của Cố Cẩm Niên thật sự khiến một số người phản cảm. Dù sao theo bọn họ nghĩ thì người đọc sách cần tu thân dưỡng tính, mắng chửi vài câu mà thôi, không cần thiết phải động thủ.

Đây là tiềm thức con người. Dù sao đao cũng không cắm trên người mình, ai sẽ cảm thấy đau nhức?

Rất nhanh.

Âm nhạc bắt đầu vang lên.

Một bóng người từ phía sau đi ra.

Là một nam tử trung niên, dáng người khôi ngô, đầu đội vương miện, người mặc mãng bào. Mà bên cạnh ông ấy là một vài quan viên đi theo.

Dự Vương giá lâm để cho đám người thi nhau đứng dậy, hướng phía Dự Vương làm lễ.

“Tham kiến Dự Vương.”

Đám người cùng nhau hô to.

“Chư vị không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây là vinh hạnh của Bản Vương. Quả thật khách khí.”

Đi đến trước mặt mọi người, Dự Vương cười ha ha, lộ ra vẻ khoái hoạt vô cùng nhưng ánh mắt lại nhìn lướt qua phần rối loạn bên phải.

Là chỗ mà Cố Cẩm Niên mới gây chuyện.

Nhưng ông ấy cũng không nói gì thêm mà đưa mắt nhìn về phía Cố Cẩm Niên trước.

“Cháu trai Cẩm Niên.”

“Chúng ta đã mười mấy năm không gặp.”

Dự Vương nhìn về phía Cố Cẩm Niên cười tươi như hoa nói.

Ông ấy là huynh đệ cùng cha khác mẹ của Vĩnh Thịnh Đại Đế, cũng coi như là cữu cữu của Cố Cẩm Niên.

“Cháu trai gặp qua cữu cữu.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Sắc mặt ôn hòa cười nói.

“Tốt.”

“Lý gia chúng ta có thể xuất hiện một thiên tài Nho đạo, quả nhiên là một chuyện vui lớn.”

“Cữu cữu ta xa cuối trời cũng nghe được sự tích của ngươi. Rất không tệ, rất không tệ, đã tranh giành mặt mũi cực lớn cho Lý gia chúng ta.”

Dường như Dự Vương có chút hảo cảm đối với Cố Cẩm Niên nên dùng lời lẽ tán thưởng đẹp đẽ.

“Cữu cữu khen ngợi quá lời. Cháu trai cũng chỉ thoáng hơn người chút điểm văn chương thôi.”

Cố Cẩm Niên cũng khiêm tốn.

Nhưng trong lời nói cũng mang theo ý tứ khác.

Dự Vương nghe thấy rõ ràng nhưng cũng không đáp lời mà để cho đám người ngồi xuống.

Chỉ là vừa ngồi xuống đá có một giọng nói vang lên.

“Đại Nho Khổng gia, Khổng Bình mang theo Thánh tôn đến đây dự tiệc.”

Theo tiếng nói này vang lên.

Nhất thời không ít người đứng dậy nghênh đón.

Cho dù là Dự Vương cũng không khỏi thoáng đứng dậy, coi như là tôn trọng.

Đây chính là địa vị của Khổng gia.

Cũng là mặt mũi của Khổng gia.

Rõ ràng Dự Vương mới là chủ nhân nhưng Khổng gia phô trương và mặt mũi đều lớn hơn so với ông ấy.

Dự Vương đã đến mà Khổng gia lúc này mới khoan thai chậm rãi đến.

Không bao lâu.

Khổng Bình cùng Khổng Vũ đi vào trong điện.

Mà Cố Cẩm Niên vẫn bình chân như vại, ngồi ở trên ghế ngọc, lộ ra vẻ bình tĩnh vô cùng.

Lần nữa gặp nhau.

Đầu tiên Khổng Vũ thoáng liếc mắt nhìn qua Cố Cẩm Niên.

Hai người liếc nhau.

Ánh mắt Cố Cẩm Niên bình tĩnh nhưng trong mắt Khổng Vũ lại mang theo một chút tâm tình phức tạp.

Hắn ta thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi rồi đứng sau lưng Khổng Bình, hướng phía Dự Vương thoáng làm lễ.

“Đại Nho Khổng Bình đến đây làm thịnh yến bồng tất sinh huy. Người đâu, ban thưởng chủ bàn.”

Dự Vương trực tiếp ban thưởng ghế ngồi.

Hai người cũng không nói thêm gì mà trực tiếp ngồi vị trí chủ vị, hiển thị rõ đại vị của Khổng gia.

Như thế.

Nương theo Dự Vương phất tay, thanh âm tấu nhạc bắt đầu vang lên. Từng ca cơ đi ra.

Thịnh yến bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận