Đại Hạ Văn Thánh

Chương 674 Vì thiên địa lập tâm! Vì sinh dân lập mệnh! Vạn thế bất hủ chi ngôn! Khổng Thánh kinh ngạc! (2)

Trước đó Cố Cẩm Niên nói là có hai chuyện, hiện tại chuyện làm thứ nhất đã xử lý xong, bây giờ đến chuyện thứ hai.

"Bẩm Thánh Nhân."

"Kiện sự tình thứ hai, là học sinh muốn xin thỉnh giáo."

"Học sinh vẫn chưa bước vào cảnh Lập Ngôn."

"Bởi vì không biết như thế nào là thánh ý, cũng không hiểu cái gì gọi là thiên địa chi ý."

"Vì vậy muốn xin Thánh Nhân chỉ điểm."

Đây là việc thứ hai, Cố Cẩm Niên muốn thỉnh giáo Khổng Thánh làm sao để “Tri Thánh Lập Ngôn”.

Nghe được lời này, Khổng Thánh mỉm cười.

Ngay sau đó từ tốn nói.

"Ngươi biết, cảnh thứ ba của Nho đạo, có tên đầy đủ chân chính là gì không?"

Khổng Thánh nhìn về phía Cố Cẩm Niên, nói như thế.

Tên đầy đủ thật sự?

Cố Cẩm Niên hơi có vẻ hiếu kì, thậm chí hơi không hiểu.

"Tri Tâm Lập Ngôn."

Khổng Thánh giải đáp.

"Không có Tri Thánh Lập Ngôn, chỉ có Tri Tâm Lập Ngôn, biết tâm ý của mình, mới có thể lập xuống ngôn luận của mình."

"Đồ của Thánh Nhân mặc dù có nhiều, nhưng chung quy cũng không phải của ngươi, Thánh Nhân chẳng qua là mở một con đường cho thế nhân, nhưng con đường này đến tột cùng vẫn cần chính ngươi tự mình bước đi."

"Ngươi hiểu chưa?"

Khổng Thánh nói ra hàm nghĩa thật sự của Tri Thánh Lập Ngôn.

Không phải biết thánh.

Mà là biết tâm.

Biết rõ nội tâm mình, hiểu rõ ràng ý nghĩ của bản thân.

Vào lúc này, Cố Cẩm Niên đã bừng tỉnh đại ngộ, đủ loại suy nghĩ trước đó, cũng hoan toàn hiểu rõ ở khoảnh khắc này.

"Cẩm Niên tiểu hữu."

"Cuối cùng, để ta tặng ngươi một cơ duyên đi."

Khổng Thánh vươn tay ra, điểm một cái lên Thánh Phạt trên bầu trời.

Rất nhanh, Thánh Phạt hóa thành từng đám tường vân, vo số thánh quang màu vàng kim sắc rơi xuống trên người Cố Cẩm Niên.

Đắm mình trong ánh sáng màu vàng kim.

Trong tích tắc Cố Cẩm Niên cũng lâm vào trạng thái ngộ đạo.

Đó là đang tuân theo bản tâm.

Tất cả mọi người đều hâm mộ, được Thánh Nhân dẫn đường, từ xưa đến nay có mấy ai chứ?

Người của Khổng gia đều hâm mộ muốn chết, nhất là Khổng Vũ, hắn cũng sắp rớt nước mắt luôn rồi, mình là thánh tôn của Khổng gia mà cũng không được Thánh Nhân ân sủng đến thế.

Hắn rất hâm mộ.

Cực kỳ hâm mộ.

Nhưng vào lúc này, cảnh tượng thánh quang sáng chói đột nhiên biến đổi.

Chỉ thấy.

Trong cơ thể Cố Cẩm Niên tràn ra vô số luồng oán khí màu đen, những oán khí này dày đặc như sương mù trực tiếp nhuốm đem luôn cả ánh sáng màu vàng.

Vốn là ánh sánh màu vàng kim thánh khiết vô cùng, là điềm cát lành, nhưng bây giờ giống như nhập ma vậy, khiến người ta nhìn vào cảm thấy cực kỳ quái dị.

"Thánh Nhân, đây là?"

Tô Văn Cảnh lên tiếng, ông nhìn về phía Khổng Thánh, trong ánh mắt đầy hiếu kì.

Ông không rõ chuyện gì đã xảy ra, cơ thể Cố Cẩm Niên tại sao lại sinh ra thứ này.

"Đây là chúng sinh chi khổ."

Khổng Thánh ngay giây đầu tiên đã cảm ứng được thứ trong cơ thể Cố Cẩm Niên, ánh mắt ông cũng lộ ra kinh ngạc.

"Thống khổ của chúng sinh?"

Tô Văn Cảnh nhíu mày, vẫn không hiểu.

Không chỉ hắn, người trong thiên hạ đều không hiểu đây là ý gì.

"Nguyên lai là như thế."

Khổng Thánh không trả lời vấn đề của Tô Văn Cảnh, mà nhìn qua Cố Cẩm Niên, từng sợi oán khí tràn vào trong cơ thể hắn, hắn đang cảm ngộ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Chờ một lát sau, mới chợt hiểu ra.

Ông giống như đã biết được chuyện lớn gì đó.

Sau đó không khỏi chậm rãi nói.

"Cẩm Niên tiểu hữu, vì bách tính giải oan, lắng lại oán khí của chúng sinh, nhưng thủy tai ở Giang Ninh quận Vương Triều Đại Hạ, có quá nhiều oan hồn, những oan hồn này đều tiến vào trong cơ thể của Cẩm Niên tiểu hữu."

"Giang Lăng quận lại có một số oan hồn vô cùng kinh khủng, những oan hồn này, chết oan chết uổng, vô cùng thê thảm."

"Cho dù Cẩm Niên tiểu hữu đã giải oan cho họ, nhưng những oan hồn này vẫn không cam tâm, cỗ chấp niệm này, vốn dĩ sẽ hóa thành tà khí trong thiên địa, dẫn đến yêu ma sinh trưởng, gây ảnh hưởng đến vận, càng ảnh hưởng đến dân chúng địa phương."

"Nhưng mà, không biết Cẩm Niên tiểu hữu đã dùng cách gì, cưỡng ép đem những oan hồn này vào cơ thể."

"Nói cách khác, Cẩm Niên tiểu hữu một thân một mình, thừa nhận chịu đựng oán khí của vạn dân, cho nên sản sinh ra đau khổ mà chúng sinh từng chịu đựng, hắn phải trải qua sự tra tấn dày vò vô cùng vô tận, giờ đây thống khổ của chúng sinh bộc phát, hắn nhất định phải tự mình giác ngộ, hiểu được thống khổ của bách tính."

"Dùng hạo nhiên chính khí, tiêu hóa những oan hồn chấp niệm này, nếu như thành công, chính là thiên đại công đức, nếu như thất bại, Cẩm Niên tiểu hữu sẽ phải biến thành phế nhân."

Khổng Thánh nói.

Nói ra những cay đắng đau khổ kìm nén trong đó.

Lời vừa nói ra, lúc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Các đại vương triều, bách tính thiên hạ, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.

Bọn họ không nghĩ tới, Cố Cẩm Niên lại tiếp nhận khổ sở to lớn như thế, một mình yên lặng chịu đựng tất cả.

"Hóa ra là thế này, chẳng trách sau nạn hồng thủy của Giang Ninh quận, lại không có bất cứ một oan hồn nào, theo lý thuyết nhiều bách tính thương vong như thế, tất sẽ phải sinh ra rất nhiều oan hồn, bên trong Giang Ninh quận sẽ có các loại dị tượng quỷ dị, nhưng thực tế lại không phát sinh bất cứ chuyện gì."

"Nguyên lai là Cẩm Niên đã gánh chịu nỗi khổ này thay thế nhân."

Diêm Công nói ra nghi ngờ bấy lâu.

"Thế tử điện hạ, là tấm gương của Nho đạo, tấm lòng như thế, thật khiến lão phu hổ thẹn."

"Bây giờ gẫm lại, người có lòng dạ như thế, hôm nay lại bị các ngươi nhục nhã, các ngươi càng nên hổ thẹn."

Mạnh học sĩ cũng nói, thậm chí hắn đã trách cứ những người đọc sách ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận