Đại Hạ Văn Thánh

1246 Nhi thần Lý Toại, xin phụ hoàng ban chết! Cố Cẩm Niên ngộ đạo, tiếng Văn chuông vang vọng.(7)

Chuyện của Tần Vương ông cảm thấy có vấn đề, bởi vì tất cả đều có vẻ hợp lý như vậy, rõ ràng có người muốn tìm phiền phức cho Tần Vương.

Nhưng chuyện này, Tần Vương rốt cuộc đã làm hay không, ông không xác định.

Nhi tử này của mình, ông biết nó làm việc cấp tiến, không nói nhất định sẽ không làm, nhưng cũng không thể nói chắc chắn sẽ làm.

Bởi vì dao động không ngừng, cho nên Vĩnh Thịnh Đại Đế mới dời tầm mắt rơi vào trên thân Lý Thiện.

Có một số việc, Lý Thiện nhất định biết nhiều hơn ông.

Đối mặt với câu hỏi của Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Lý Thiện hơi trầm mặc.

Một lúc sau, Lý Thiện chậm rãi nói.

"Một triều ba rồng, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, chuyện này có người hãm hại hay không quan trọng như vậy sao?"

"Chẳng lẽ bệ hạ không biết, Tần Vương không đến đất phiên, chung quy sẽ là một tai họa."

Lý Thiện nói, đây là câu trả lời của ông ta, không nói chính xác rõ ràng cho Vĩnh Thịnh Đại Đế, nhưng ông ta nói không sai.

Nếu Tần Vương không rời kinh đến đất phiên, vậy ông ấy thời thời khắc khắc đều đang uy hiếp địa vị Thái tử. Khi đó, ở trong triều đình sẽ có người sợ hãi, sẽ có người nghĩ hết biện pháp nhằm vào Tần Vương.

Từ đó cũng sẽ liên lụy đến Thái tử.

Trừ phi ông thật nghĩ lập Tần Vương làm Thái tử, nếu không, để Tần Vương đến đất phiên, là một chuyện tốt, đối với triều đình cũng là một việc rất tốt.

"Trẫm hỏi ngươi."

"Ngươi cứ trả lời cho trẫm là được."

Ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế hung ác, ông lười nghe những lời này, ông chỉ muốn biết, chuyện này, có phải là kế hoạch của bọn họ hay không.

Chuyện khác mặc kệ.

"Bệ hạ."

"Đã mắc nợ, cũng nên trả lại."

Lý Thiện nói, ngữ khí bình tĩnh.

"Người đâu."

"Kéo Lý Thiện đến Thái Thị Khẩu, chém đầu cả nhà!"

Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp đứng dậy rời đi.

Lý Thiện đã không nói, ông sẽ đưa Lý Thiện lên đường, cũng coi như chấm dứt ân tình.

Ông không nợ Lý Thiện.

Xưa nay đều không nợ.

Ông đã làm được tất cả những việc một vị quân vương nên làm.

"Bệ hạ."

"Phụ thân như thế nào, thì sẽ có nhi tử như thế ấy, muốn ngồi vững vàng trên giang sơn, nhất định phải là người cô độc."

Giọng nói của Lý Thiện vang lên sau lưng ông.

Câu nói này có thể nói là đại nghịch bất đạo.

Nhưng vậy thì sao?

Lý Thiện là một kẻ sắp chết.

Ông ta không sợ gì cả.

Hơn nữa lời nói này cũng coi như là một nhắc nhở, chẳng qua Vĩnh Thịnh Đại Đế bây giờ đang cực kỳ phẫn nộ.

Rất nhanh.

Ông từ thiên lao ra ngoài.

Phó chỉ huy sứ Huyền Đăng Ti lập tức đi đến trước mặt Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Bệ hạ, Thái tử đã trở về, đang chờ ở điện Dưỡng Tâm."

"Tần Vương còn nửa canh giờ nữa sẽ đến kinh đô, Hình bộ và Binh bộ đã phái người ngăn cản, nhưng không cản được Tần Vương hung dữ mà mạnh mẽ, đả thương không ít người."

Người sau báo cho Vĩnh Thịnh Đại Đế chuyện này.

Tần Vương kháng chỉ, một đường vào kinh thành, Binh bộ à Hình bộ không có khả năng không phái binh trấn áp, chỉ là bọn họ cũng không dám đả thương Tần Vương, chỉ có thể ngăn cản tượng trưng.

"Truyền ý chỉ của trẫm, bắt giam Tần Vương vào kinh thành, nhưng không được đả thương."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lạnh mặt nói.

Nói xong lời này, hướng thẳng đến điện Dưỡng Tâm mà đi đến.

Rất nhanh.

Trở lại điện Dưỡng Tâm.

Thái tử đã đứng chờ ở ngoài điện Dưỡng Tâm từ lâu, nhìn thấy Vĩnh Thịnh Đại Đế trở về, Thái tử Lý Cao lập tức tiến lên trước.

"Phụ hoàng."

"Nhi thần xin phụ hoàng khai ân, nhị đệ chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới kháng chỉ, tuyệt đối không có dị tâm, xin phụ hoàng khai ân, nhi thần nguyện chịu phạt thay nhị đệ."

Lý Cao nói.

Ông ta ở quận Lũng Tây nghe tin có người vạch tội Tần Vương, nên lập tức chạy về kinh đô.

Nhất là khi biết được Tần Vương kháng chỉ, lại càng ra roi thúc ngựa, đi tìm Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Ông ta biết chuyện trước mắt rất khó giải quyết.

Việc nhà của hoàng thất Đại Hạ không phải việc nhỏ, xử lý không thỏa đáng, rất có thể sẽ càng ngày càng ác liệt, quan trọng nhất là người một nhà không hòa thuận, mới là chuyện lớn.

"Bớt ở đây giả làm người tốt đi."

"Nhiều người đồng thời vạch tội lão nhị như vậy, ngươi làm Thái tử, thật sự không có một chút liên quan nào sao?"

Thấy Thái tử cầu tình, Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp nổi giận, ông cũng không tin Thái tử không hề biết chuyện này.

Nghe vậy, sắc mặt Thái tử trắng bệch, sau đó quỳ trên mặt đất, nhìn lên Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

"Phụ hoàng."

"Nhi thần oan uổng."

"Nhi thần thật sự chuyện gì cũng không biết, dù nhi thần ngu xuẩn hơn nữa, cũng sẽ không tìm người hãm hại nhị đệ vào lúc này."

"Xin phụ hoàng minh giám."

Lý Cao lúc này khóc ra thành tiếng, hắn ta vạn lần không ngờ, phụ hoàng thế mà lại hoài nghi mình giở trò sau lưng.

Oan khuất lớn như thế, làm sao hắn ta chịu được?

Nhìn thấy dáng vẻ Lý Cao như thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế càng giận, ông đi vào đại điện, trực tiếp giận dữ hét lên.

"Đợi lát nữa nhị đệ ngươi tới, trẫm ngược lại muốn xem xem, nhị đệ này của ngươi có nhận người đại ca là ngươi hay không."

Vĩnh Thịnh Đại Đế ngồi trên long ỷ, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận