Đại Hạ Văn Thánh

1266 Bệ hạ, đại hỉ sự! Lương thuế quận Giang Trung, vượt qua tổng thu thuế cả nước, văn võ toàn triều xôn xao!(7)

Bây giờ vương triều Đại Hạ đang trăm phế đợi hưng, thiếu bạc thiếu lương thực, thật ra bạc vẫn còn tốt, không có bạc, cùng lắm thì không tiếp tục kiến thiết xây dựng nữa chứ sao.

Nhưng lương thực là thứ quan trọng nhất.

Nạn dân ăn gì?

Dân chúng di cư ăn gì?

Trước đó không phải đã tính qua rồi sao? Hộ bộ muốn giải quyết được vấn đề trước mắt thì cần bao nhiêu lương thực?

Một vạn vạn thạch lương thực.

Nhưng bây giờ chỉ riêng một quận Giang Trung đã nộp lên ba vạn vạn thạch lương thực rồi, tính cho vận chuyển sẽ tiêu hao mất một vạn vạn thạch lương thực đi, vậy vần còn hai vạn vạn thạch đấy.

Vấn đề là!

Chu Mãn nói, qua hai tháng nữa sẽ có tiếp.

Không sai biệt lắm khoảng hai vạn vạn thạch.

Đây con mẹ nó.

Woohoo~.

Cất cánh rồi.

"Đa tạ Dương đại nhân."

Chu Mãn lên tiếng, vẫn chưa kịp nói gì khác, đã thấy nhóm người Dương Khai trực tiếp cưỡi ngựa trở về.

Nhất là Dương Khai, dù sao cũng là Đại Nho, hạo nhiên chính khí hóa thành liệt mã, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy tới kinh đô, muốn báo tin vui này cho quan viên kinh đô.

"Cố Cẩm Niên ơi Cố Cẩm Niên."

"Hóa ra ngươi đã giải quyết phiền phức quận Giang Trung."

"Ta nói mà, quận Giang Trung không có việc gì sao lại kín như bưng vậy?"

"Năm mươi vạn đại quân hóa ra là vì phong tỏa bí mật, ha ha ha ha ha, lúc này sẽ cho người khắp thiên hạ một kinh hỉ đấy."

"Vương triều Đại Hạ có lương thực rồi, có tiền rồi aaa! ! !"

Dương Khai hưng phấn nói thầm trong lòng.

Mặc dù ông ấy không phải Thượng thư Hộ bộ, nhưng toàn bộ vương triều vận hành, thật ra nói tới nói lui, chẳng phải chỉ có hai phương hướng là dân sinh đại kế cùng quốc gia cường thịnh sao?

Mà hai hướng đi này, quay xung quanh hai cốt lõi.

Bạc và lương thực.

Giải quyết lương thực, dân chúng an cư lạc nghiệp, bạc sẽ đến.

Bốn tháng mười sáu vạn vạn thạch lương thực.

Một năm có khoảng gần năm mươi vạn vạn thạch lương thực.

Vương triều Đại Hạ tăng nhân khẩu lên gấp ba cũng ăn không hết.

Về sau sẽ không còn người nào thiếu lương thực.

Sẽ không còn.

Nghĩ tới đây, Dương Khai thật phấn khởi bật cười.

Chẳng qua cứ chạy chạy chạy.

Đột nhiên, Dương Khai nghĩ đến một việc.

"Long mễ quận Giang Trung."

"Bất Dạ Thành Đại Hạ?"

Chuyện hoàn thành Bất Dạ Thành Đại Hạ mấy ngày trước Vương Khải Tân đã nói qua với mình, nhưng bởi vì rất nhiều chuyện dồn ở trước mặt, nên tạm thời không chú ý đến.

Nhưng bây giờ biết được chuyện Long mễ quận Giang Trung, ông ấy bỗng nhiên nghĩ đến, bản đồ thương nghiệp của Cố Cẩm Niên.

"Nếu bán Long mễ quận Giang Trung mười lượng một thạch, đối với dân chúng mà nói, quả thực là thứ đáng giá tiền. "

"Chỉ riêng một hạng mục bán gạo này, có lẽ doanh thu đã là con số thiên văn."

"Ôi mẹ ôi."

"Ta sắp phát tài."

"Lễ bộ ta sắp phát tài rồi."

Dương Khai hậu tri hậu giác tỉnh ngộ, ông ấy nhịn không được gào lên một tiếng như quỷ kêu.

Lễ bộ nghèo bao nhiêu năm?

Lúc này thật sự sắp giàu rôi.

Đối với Bất Dạ Thành Đại Hạ của Cố Cẩm Niên, hoàn toàn bởi hai nguyên nhân nên ông ấy mới ném bạc vào, một là vì Thái tử chính miệng nói, một là vì kế hoạch buôn bán Cố Cẩm Niên quả thật không tệ.

Nhưng đến cuối cùng có thể kiếm bạc hay không, vẫn là một ẩn số.

Vạn nhất kế hoạch rất tốt đẹp, nhưng hiệu quả rất kéo dài thì sao?

Nhưng bây giờ, Dương Khai đã hoàn toàn biết rõ, kế hoạch này tốt đến mức nào.

Đây quả thực là tặng không bạc cho mình mà.

Ha ha ha ha ha ha!

Nghĩ tới đây, Dương Khai cưỡi ngựa với tốc độ nhanh hơn.

Cứ thế.

Mãi cho đến giờ Mão.

Trong kinh đô Đại Hạ.

Đại điện hoàng cung.

Bách quan vẫn lên triều như bình thường.

Gần đây có quá trời chuyện, chỉ có thể lên triều mỗi ngày.

Nhưng nội dung trên buổi triều, từ đầu đến cuối không thể tách khỏi bạc và lương thực.

"Bệ hạ, ở quận Lũng Tây, công việc khắc phục hậu quả đã bố trí có trật tự."

"Nhưng dân chúng quận Đông Lâm đã bị triệu hồi, cũng xác định số dân di cư, hai quận cộng lại là một ngàn vạn người, tiến về ốc đảo, chỉ là trước mắt nhu cầu lương thực rất cấp bách, một là cứu tế, hai là ổn định dân tâm."

"Đại khái cần hai ngàn vạn thạch lương thực, quận Quan Bình nộp thuế lương thực được một ngàn một trăm vạn thạch, quận Nam Hà nộp thuế lương thực được một ngàn một trăm vạn thạch, khẩn cầu bệ hạ, đem lương thực hai quận này phân phát cho quận Đông Lâm."

Hộ bộ tả thị lang lên tiếng, là người đầu tiên khởi bẩm.

Nhưng không đợi Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng.

Ngay sau đó, Tả thị lang Binh bộ đứng ra, đại khái nói cũng giống với tả thị lang Hộ bộ, nhưng mục tiêu là quận Nam Địa.

Hơn nữa cũng nhằm vào lương thực quận Quan Bình và quận Nam Hàn.

Bởi vì khoảng cách hai địa phương này gần nơi thiên tai, dĩ nhiên phải tranh.

Rất nhanh, cuộc chiến nước bọt lại nổ ra.

Trên cơ bản chẳng có chất dinh dưỡng gì, chỉ là đều có nỗi khổ, đều có lý do, dù sao lương thực thu thuế hai địa phương này, đều muốn lấy đi cứu tế.

Đây chính là trạng thái gần đây của vương triều Đại Hạ.

Vào triều là cãi nhau.

Nội dung cãi nhau là lương thực hoặc ngân lượng.

Người này to tiếng hơn người kia, người này há miệng còn lớn hơn người kia.

Khiến Vĩnh Thịnh Đại Đế trầm mặc nhất là.

Song phương nói đều không sai.

Đều rất có đạo lý.

Cũng đều vì cứu tế, nên xem hoàng đế chọn sao thì chọn.

"Đủ rồi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế quát lên, sau đó răn dạy một phen.

Triều đình cũng hoàn toang yên tĩnh lại.

Nhưng yên tĩnh thì yên tĩnh, khó chịu vẫn khó chịu.

Dù sao cũng muốn tranh.

Đều muốn tham dự vào, từng người than nghèo.

Mà ngay lúc này.

Một giọng nói vang lên ở bên ngoài.

"Báo!"

"Khởi bẩm Bệ Hạ, Lễ bộ Thượng thư, Dương Khai Dương đại nhân có chuyện vô cùng khẩn cấp cần cầu kiến."

Theo giọng nói này vang lên.

Đại điện nháy mắt càng thêm yên tĩnh.

Năm vị Thượng thư vào lúc này không khỏi thi nhau thở dài.

Dương Khai vô cùng khẩn cấp?

Vậy có lẽ là quận Giang Trung xảy ra chuyện lớn.

Hơn nữa khẳng định là chuyện trưng thu thuế.

"Vào."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, ngồi trên Long ỷ, cũng thoáng thở ra.

Dương Khai trở về là một chuyện tốt, có thể giải quyết tình trạng lửa xem lông mày này.

Rất nhanh.

Một bóng người nhanh chóng nhập điện.

Chạy rất nhanh, suýt chút còn ngã sấp xuống.

"Bệ hạ!"

"Thần Dương Khai, có chuyện vui cực lớn muốn bẩm báo."

Dương Khai nói chuyện cũng có phần run rẩy, mặt mũi hồng hào đầy phần khởi.

Lúc này.

Cả triều văn võ đều sửng sốt.

Chuyện cực vui?

Ngươi xác định ngươi không nói sai chứ?

Ngươi muốn nói quận Giang Trung dân biến thì ta tin, ngươi nói với ta chuyện vui lớn?

Mà nhìn thấy vẻ mặt Dương Khai như thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi cau mày bảo.

"Hớt ha hớt hải."

"Thân là Thượng thư một bộ, nói chuyện lại không ra thể thống như thế."

"Quận Giang Trung lương thuế kinh người đúng không?"

"Nói thẳng đi."

"Là năm ngàn vạn hay tám ngàn vạn thạch?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, ông đã sớm biết tình huống quận Giang Trung, bây giờ nhìn thấy văn võ toàn triều kinh ngạc.

Lần này cũng không thể bỏ lỡ.

Nhất định phải bày ra dáng vẻ bình tĩnh, duy trì uy nghiêm đế vương.

Nhưng mà nghe nói như thế.

Bách quan triệt để ngơ ngác, không rõ Vĩnh Thịnh Đại Đế lại đang nói chuyện gì?

Mê sảng sao?

"Không phải."

"Bệ hạ, không phải tám ngàn vạn thạch, cũng không phải năm ngàn vạn thạch."

Dương Khai lên tiếng, ông ấy không biết vì sao Vĩnh Thịnh Đại Đế lại nói ra con số này.

Mà nghe nói như thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng sửng sốt.

Không phải năm ngàn vạn thạch?

Cũng không phải tám ngàn vạn thạch?

Chẳng lẽ xảy ra tình trạng gì rồi?

Lúc này Vĩnh Thịnh Đại Đế đã hơi khẩn trương.

"Vậy cụ thể bao nhiêu, nói thẳng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế bảo Dương Khai nói.

"Bẩm bệ hạ."

"Tổng ngạch thu thuế quận Giang Trung, là ba vạn vạn thạch."

Dương Khai hơi nghi ngờ, ông cúi đầu nhìn thoáng qua thuế đơn, sau đó cẩn thận trả lời.

Trong chốc lát.

Triều đình yên tĩnh.

Hà Ngôn mở to hai mắt nhìn.

Nhìn chằm chằm về phía Dương Khai.

Văn võ bá quan cũng mắt trợn tròn.

Nhìn Dương Khai.

Toàn bộ đại điện, yên tĩnh đến đáng sợ.

Có thể nói, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Ngay cả Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Lúc này cũng nói không ra lời.

Hít!

Hít!

Hít!

Tiếng hít khí đầu tiên là của Hà Ngôn.

Hộ bộ Thượng thư, Hà Ngôn.

Ông ta đương nhiên là mẫn cảm với thứ như lương thuế này, quốc gia thu thuế là ông ta thống kê, sao có thể không mẫn cảm?

Toàn bộ vương triều Đại Hạ, cả một năm, không chênh lệch lắm cũng chỉ ba vạn vạn thạch lương thực thu thuế.

Hiện tại một quận Giang Trung thế mà lại có thể nộp lên ba vạn vạn thạch lương thuế?

Ngươi mợ nó coi ta là trẻ con ba tuổi, ngươi hù ta hả?

Tiếng hít khí lạnh sau đó là của bách quan.

Nhất là Tả thị lang Hộ bộ cùng Hữu thị lang Binh bộ.

Hai huynh đệ này vừa rồi vì tranh đoạt mấy ngàn vạn thạch lương thực, suýt chút đánh nhau ngay trong đại điện này.

Kết quả bây giờ nghe xong, quận Giang Trung có thể nộp thuế ba vạn vạn thạch lương thực?

Ngươi đây không phải làm hại hai huynh đệ chúng ta trờ thành thằng hề sao?

Nhưng chấn động nhất là Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Ông thật sự không ngờ, là ba vạn vạn thạch?

Mình vẫn là quá bảo thủ rồi?

Nhưng ngay lúc này.

Dương Khai lại lặng lẽ nói.

"Ờm... Khởi bẩm Bệ Hạ, quận trưởng quận Giang Trung, Chu Mãn nói, hai tháng sau, còn có thể nộp lên tiếp hai vạn vạn thạch lương thuế."

Ông ấy lên tiếng.

Âm thanh vừa dứt.

Lại hoàn toàn yên tĩnh lại.

Lúc này ngay cả tiếng hô hấp cũng không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận