Đại Hạ Văn Thánh

Chương 530 Triều đình xôn xao, oán khí tụ họp, Cố Cẩm Niên cực khổ tiễn đưa(7)

Sau một khắc.

Cảnh tượng biến mất.

Là một người đàn ông.

Ông ấy tên là Trương Minh.

Là một tướng sĩ trên chiến trường.

Bây giờ xuất ngũ trở về.

Một ngày này.

Ông ấy về đến nhà, cùng vợ con ăn bữa cơm vô cùng vui vẻ.

Đến đêm khuya còn cùng vợ mình thương lượng xem dùng số bạc mang về mở một quán cháo để vợ mình kiếm chút tiền. Còn mình thì làm bộ khoái cũng có chút thu nhập.

Mặc dù nghèo khó.

Mặc dù khổ cực.

Nhưng hai vợ chồng nhìn đứa con gái đang ngủ say trên giường, trong mắt vẫn là hạnh phúc cùng yêu thương.

Nhưng.

Chỉ ngắn ngủi mấy ngày.

Con của bọn họ đã biến mất.

Bọn họ đau khổ tìm kiếm suốt hai ngày nhưng không phát hiện bất kỳ manh mối nào.

Bọn họ đi báo quan.

Lại tự mình đi tìm.

Một ngày.

Mười ngày.

Một tháng.

Không có bất kỳ manh mối nào.

Cuối cùng vợ ông không chịu nổi áp lực đã treo cổ tự sát.

Trương Minh cực kỳ bi thương, ông ấy cũng đã nghĩ sẽ cùng xuống Hoàng Tuyền với vợ nhưng ông còn muốn tìm được con của mình hơn.

Sau khi chôn cất vợ.

Trương Minh bắt đầu tìm kiếm con nhưng mãi vẫn không có tin tức, mãi vẫn không phát hiện chút manh mối nào.

Thậm chí Trương Minh còn đi Thanh Viễn tự cầu phúc.

Điều này rất buồn cười.

Con của ông đã chết ngay tại phía dưới này.

Nhưng ông ấy còn đến nơi này cầu phúc.

Về sau, mỗi ngày Trương Minh đều mượn rượu giải sầu.

Mỗi thời khắc ông ấy đều muốn tự sát.

Nhưng bởi vì con nên ông vẫn lựa chọn kiên trì.

Mãi cho đến một ngày.

Vương viên ngoại đột nhiên tìm đến nói cho ông ấy biết có thể tìm được con gái của ông mà điều kiện là khế đất.

Trương Minh không do dự nhưng cũng sợ đối phương lừa dối mình.

Kết quả Vương viên ngoại lấy ra vòng tay bằng bạc của con gái ông. Giờ khắc này ông mừng rỡ như điên đem khế đất đổi lấy mười lượng bạc, bán cho Vương viên ngoại.

Sau đó đi đến trước mộ phân vợ mình, lớn tiếng khóc thét cùng mừng rỡ.

“Tìm được rồi.”

“Tố Tố, tìm được rồi. Ta đã tìm được con gái của chúng ta rồi.

“Tố Tố, nếu bà có thể kiên trì thì đã tốt rồi.”

“Tố Tố, là do ta vô dụng. Đến giờ mới tìm được con.”

“Bà yên tâm, sau khi con gái chúng ta trở về, ta sẽ nuôi dưỡng nó lớn lên. Chờ sau khi nó lấy chồng, ta sẽ đến tìm bà.”

“Tố Tố, ta rất nhớ bà.”

Trương Minh vừa nói vừa khóc.

Vợ con của ông không chê ông lạnh lùng.

Vợ con của ông không chê ông ở bên ngoài tham gia quân ngũ.

Nhưng mình lại không thể cho vợ con được cuộc sống tốt đẹp. Thậm chí ngay cả con gái cũng để mất.

Ông ấy áy náy cùng bi thương.

Thế nhưng tất cả cuối cùng cũng tốt rồi.

Ông về nhà chờ đợi tin tức.

Một ngày,

Hai ngày,

Ba ngày,

Vương viên ngoại không đến tìm mình.

Giờ khắc này, Trương Minh tiến về phía nhà của Vương viên ngoại cùng nỗi nhục nhã.

Căn bản là không tìm thấy, chỉ là muốn lừa gạt khế đất.

Trương Minh điên rồi.

Hắn chạy đến huyện nha cáo trạng Vương viên ngoại.

Lại bị đánh đập một trận còn cách chức quan. Hơn nữa còn bị giam vào trong đại lao.

Trong khoảng thời gian này, ý chí của hắn trầm luân.

Nhưng hắn kiên trì chịu đựng.

Rất lâu sau.

Trương Minh được thả ra.

Dẫm lên ánh trăng.

Hắn đi đến nhà Vương viên ngoại đầu tiên.

Nhưng hắn không hành hung,

Mà đi đến trước mặt Vương viên ngoại, trực tiếp quỳ xuống dập đầu.

“Van cầu ngài, van cầu ngài đại phát từ tâm. Xin ngài nói cho ta con của ta đnag ở đâu, chính ta có thể tự mình đi tìm.”

“Van cầu ngài, đời này ta làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được. Van cầu ngài giúp ta tìm con gái của ta đi.”

“Viên ngoại đại nhân, ngài hãy phát đại từ tâm đi,”

Trương Minh quỳ trên đất kêu khóc.

Nhưng mà.

Đáp lại ông lại là sự lạnh lùng.

Ngoại trừ lạnh lùng bên ngoài.

Cũng chỉ có lạnh lùng,

Cuối cùng ông bị đánh ngất xỉu như cũ.

Lần nữa tỉnh lại đã lại ở trong lao.

Bị vu oan giá họa.

Ký tên đồng ý.

Sau mười một ngày.

Đưa đến pháp trường.

Ông nhìn qua những quan viên này. Nhìn qua tất cả rồi phát ra tiếng cười giận dữ.

Mình vì vương triều Đại Hạ nỗ lực vào những năm tháng tuổi trẻ , ở trên chiến trường giết địch lại không ngờ rằng bị rơi vào kết cục như vậy.

Ông cười.

Cười những quan viên này, tìm con gái của mình suốt mấy tháng cũng không thấy được chút manh mối nào.

Ông cười.

Cười quan lại bao che cho nhau. Giết người mà chỉ dùng mười một ngày.

Ha ha ha ha.

Tố Tố, là ta vô năng đã không thể tìm con gái chúng ta trở về.

Tố Tố, xuống Hoàng Tuyền ta không có mặt mũi mà gặp bà.

Mang theo sự bi thương sau cùng. 

Đại đao rơi xuống.

Một cái đầu người rơi xuống đất.

Cố Cẩm Niên kinh ngạc nhìn thấy tất cả.

Hắn thống khổ không thôi.

Hắn bi thương đến cực điểm.

Hắn có thể cảm nhận được tất cả đau đớn của Trương Minh.

Hắn có thể cảm nhận được phẫn nộ cùng không cam lòng của Trương Minh.

Vì nước giết địch.

Sau khi trở về không có vinh dự, con gái bị mất mà không có ai giúp ông ấy.

Vợ ông tự vẫn, bản thân bị lừa gạt còn bị vào tù oan.

Cố Cẩm Niên biết, ông còn chấp niệm không muốn chết, không phải vì sợ.

Mà là vì không tìm được con gái trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận