Đại Hạ Văn Thánh

1221 Bất hủ chi ngôn, Tắc Hạ học cung, Đại Hạ bình khó, kế sách phế Vương(3)

Chỉ là có người không khỏi nhíu mày hỏi.



"Văn Cảnh tiên sinh."



"Tắc Hạ học cung bởi vì chuyện Thiên tai Đại Hạ, trì hoãn ba tháng. Hiện tại Thiên tai Đại Hạ kết thúc, bọn họ sẽ không lại tiếp tục trì hoãn chứ?"



Có người hiếu kì, nhìn qua Tô Văn Cảnh hỏi như thế.



Vừa rồi Tô Văn Cảnh nói để Tắc Hạ học cung tiếp tục trì hoãn thời gian. Nói thật, khả năng này không tính rất lớn.



Dù sao Tắc Hạ học cung cũng không phải thế lực nhỏ, Tô Văn Cảnh còn chưa thành Thánh. Nếu như Tô Văn Cảnh thành Thánh, lấy tôn xưng Thánh nhân tiến về Tắc Hạ học cung, yêu cầu lại kéo dài mấy tháng có lẽ đối phương vẫn đáp ứng thật.



Nhưng chưa thành Thánh, chỉ sợ có chút không ổn.



Nghe nói như thế, Tô Văn Cảnh ngược lại là lộ ra vẻ bình tĩnh.



"Ta biết được."



Tô Văn Cảnh nhẹ gật đầu, ông ấy biết rõ Tắc Hạ học cung sẽ không tiếp tục trì hoãn.



"A?"



"Văn Cảnh tiên sinh, ngài biết Tắc Hạ học cung sẽ không kéo dài, vậy tại sao đáp ứng Cố Cẩm Niên chứ?"



Người này hiếu kì, thật sự là không rõ Tô Văn Cảnh có ý gì.



"Ta đã liên hệ Phích Lịch thủ Đại Nho, cộng thêm các chí hữu. Bây giờ bên trong thư viện Đại Hạ, không phải là có chư vị ở đây sao?"



"Chúng ta cùng nhau tiến về Tắc Hạ học cung, chắn cửa của hắn, không để hắn mở không được sao?"



Tô Văn Cảnh mỉm cười.



Thốt ra lời này, sắc mặt của không ít Đại Nho lập tức thay đổi.



Ngăn cửa?



Chắn cửa Tắc Hạ học cung sao?



Khá lắm, đây chính là một trong những Thánh địa của người đọc sách. Khổng phủ được cho là một cái. Đây là cái thứ hai. Cái thứ ba chính là Thánh Viện Trung Châu.



Ba địa phương này đều là Thánh địa trong lòng người đọc sách trong thiên hạ.



Khổng phủ là bởi vì có Khổng Thánh. Bất kỳ người đọc sách này kỳ thật đều có nghĩa vụ tiến về Khổng phủ tế bái Thánh nhân. Nếu như không phải Khổng gia làm môn phiệt. Mấy trăm năm trước, chỉ cần có người đọc sách đi Khổng phủ, nhất định phải đi Thái miếu tế bái Thánh nhân.



Loại thánh địa này là kính trọng.



Mà Tắc Hạ học cung là nơi sinh ra học thuật. Nhưng có thể nói Nho đạo có thể đi đến tình trạng này, đại đa số dựa vào là Tắc Hạ học cung, trăm hoa đua nở, tư tưởng bộc phát.



Đến như Thánh Viện Trung Châu thì là nơi tranh đoạt, chỉ có Đại Nho mới có thể tiến về Thánh Viện trình bày đạo lý, từ đó tranh luận.



Nghe đồn bên trong, Trung Châu chính là trong lòng thiên địa, có Tiên Linh truyền thuyết, mà Thánh Viện Trung Châu xây dựng ở giữa thiên địa, bên trên đỉnh núi tối cao. Mỗi tiếng nói cử động, có thể đạt tới Thiên Thính.

Đơn giản mà nói, Khổng Thánh khai sáng Nho đạo nhất mạch. Vị Thánh nhân thứ hai thì lập xuống Tắc Hạ học cung, trăm nhà đua tiếng, tư tưởng nổ lớn. Vị Thánh nhân thứ ba thì ở Trung Châu khai phát Thánh Viện, để cho người đi tranh luận. Chỉ có tranh luận mới có tiến bộ, ngăn chặn tình huống một nhà độc đại.



Chỉ tiếc chính là, dưới sự quản khống của vương triều, lại thêm uy vọng của Khổng Thánh thật sự là quá tốt đẹp. Khổng phủ lại xuất hiện một nhóm nhân vật thiên tài, cũng không phải là nói nhóm này là thiên tài Nho đạo như thế nào, mà là bọn họ đã hoàn mỹ lợi dụng hình tượng Khổng Thánh, hình thành Nho đạo học phiệt.



Nếu không, dựa theo các ý đồ của Thánh nhân, kỳ thật Nho đạo vốn là càng ngày càng thịnh vượng.



Đến như vị Thánh nhân thứ tư. Ngài ấy đã lưu lại đồ vật rồi nhưng cụ thể lưu lại cái gì, còn không ai biết được.



Có các loại nghe đồn, cũng có một chút thế gia, đối với bên ngoài tuyên bố là hậu đại Thánh nhân.



Đương nhiên đây đều là chuyện không thể nào khảo cứu cũng khó mà cân nhắc được.



Tắc Hạ học cung, thánh địa Nho đạo như vậy mà Tô Văn Cảnh muốn đi ngăn cửa. Sau khi đám Đại Nho này nghe xong, sắc mặt vô cùng trắng bệch.



"Văn Cảnh tiên sinh, ta còn có việc, phải đi rời đi trước."



"Thiên tai Đại Hạ đã định, ta muốn trở về xử lý một ít chuyện."



"Tình hình tai họa ở chỗ ta còn chưa kết thúc, ta muốn trở về định tai."



Trong lúc nhất thời, không ít người đọc sách đứng dậy, từng người có chút thất kinh. Đây không phải chuyện khí khái văn nhân hay không.



Mà là làm loạn đấy.



Tô Văn Cảnh lập tức sẽ trở thành Thánh nhân, ngài náo loạn thế nào cũng được. Tắc Hạ học cung coi như có thế nào đi nữa, cũng sẽ không chân chính đắc tội một Thánh nhân tương lai.



Nhưng bọn họ không giống thế. Nếu như bị theo dõi, về sau thật sự không thể trải qua một ngày tốt lành.



Nhìn xem bộ dáng đám người như thế, Tô Văn Cảnh thật cũng không sinh khí, ngược lại là bình tĩnh lên tiếng nói.



"Ai."



"Các ngươi bỏ lỡ một cơ duyên lớn đấy."



Tô Văn Cảnh lên tiếng, có vẻ hơi bất đắc dĩ nói.



Nghe thấy hai chữ cơ duyên, trong nháy mắt, đám người dừng bước không khỏi nhìn về phía Tô Văn Cảnh hết sức tò mò.



"Cơ duyên gì chứ?"



"Văn Cảnh tiên sinh, sao ngài lại chỉ nói chuyện nói một nửa chứ?"



"Ngăn cửa cũng gọi là cơ duyên? Tô Văn Cảnh, ngài thật sự coi chúng ta là kẻ ngu sao?"



Một vài giọng nói vang lên, đã có người hiếu kì, cũng có người sốt ruột, còn có người trực tiếp chửi ầm lên. Sau khi mắng xong vẫn đứng tại chỗ, nghe một chút xem là cơ duyên gì. Dù sao nghe một chút lại không lỗ gì cả.



"Các ngươi."



"Quả nhiên là tầm nhìn hạn hẹp."



"Cẩm Niên lần này tiến về Tắc Hạ học cung, các ngươi thật coi là Cẩm Niên chỉ đi xem một chút sao?"



Tô Văn Cảnh lên tiếng, không khỏi hừ lạnh một câu, trong ánh mắt tràn đầy đùa cợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận