Đại Hạ Văn Thánh

1321 Nhìn thấy bọn họ kiếm được nhiều tiền còn khó chịu hơn việc trẫm bị lỗ vốn! ! ! ! ! !(3)

Nhìn tình huống hiện tại mới biết được bản thân mình lúc đó ngu ngốc cỡ nào.

Không chỉ có Hứa Ngôn, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hối hận, bởi vì trước đây Cố Cẩm Niên cũng đều tới cầu kiến họ, kêu gọi bọn họ góp vốn.

Chỉ là lúc đó, ai mà nghĩ được Cố Cẩm Niên thật sự có thể khiến cho Bất Dạ Thành Đại Hạ nổi tiếng vang danh như vậy?

Đây là điều mà không một ai ngờ tới.

Tính ra thì cũng chẳng oan, lúc trước Hứa Ngôn cũng không phải là không chú ý tới Cố Cẩm Niên, chẳng qua là khi nghe Cố Cẩm Niên nói về kế hoạch này, Hứa Ngôn chỉ nghĩ qua loa đại khái chứ không thật sự tỉ mỉ xem xét.

Ngươi muốn gom tất cả các loại hàng hóa về cùng một chỗ để buôn bán, nói trắng ra là tiệm tạp hóa cỡ lớn mà thôi, có ý nghĩa gì chứ?

Ngươi mở thêm tửu lâu, cho dù có tốt thì thế nào?

Có thể kiếm được mấy đồng bạc?

Nhưng ai mà đoán ra  được, Cố Cẩm Niên xây Bất Dạ thành là giả, thuê bán cửa hàng mới là thật, cách làm này một phát trúng tâm, người thường không ai nghĩ tới.

Nếu lúc đó Cố Cẩm Niên  nói ra chuyện thuê bán cửa hàng, Hứa Ngôn sao có thể không tham gia chứ?

Nhưng bây giờ nói gì cũng chỉ là dư thừa, bây giờ ông ta chỉ hy vọng có cơ hội để góp vốn chung, kiếm được chút nào hay chút đó.

Nhìn khuôn mặt vô cùng khó chịu của mọi người, trong lòng Dương Khai và Vương Khải Tân lại vô cùng thoải mái, cũng có chút cảm giác may mắn, bởi vì lúc trước hai người bọn họ dự định cự tuyệt Cố Cẩm Niên, không, phải nói là đã cự tuyệt Cố Cẩm Niên.

Nhưng sau khi nghe Thái Tử can ngăn, hai người bọn họ mới đồng ý góp vốn, đây thật sự là may mắn.

"Các vị."

"Trước tiên đừng gấp."

"Người xưa có câu tài không thể lộ, lần này ta và Vương đại nhân để lộ tài phú là vì vấn đề ba vùng lớn bị thiên tai."

"Nếu không phải vì vậy, ta và Vương đại nhân tiêu xài ít đi một chút, làm sao các vị có thể nhìn ta được."

Dương Khai làm trái lương tâm, mở mồm nói xạo.

Nghe thấy lời này, đám người rơi vào trầm mặc, con mẹ nó chứ, các ngươi tiêu xài như vậy mà dám nói là dùng ít đi một chút?

Tửu lâu có tiếng ở kinh thành đều bị hai bộ của các người bao trọn rồi mà còn dám nói là tiêu xài ít đi một chút?

Mặt mũi các ngươi để ở đâu mà dám nói như vậy?

Chẳng nhẽ một chút mặt mũi cũng không cần nữa sao?

Nhưng mà những lời này chỉ có thể chửi rủa trong lòng, không thể nói ra, bây giờ có việc cầu cạnh người ta, chỉ có thể hùa theo cười ha ha,mở miệng ra là đúng đúng đúng.

Đại nhân nói tốt.

Đại nhân nói hay.

"Đúng vậy, hai vị đại nhân để lộ tài lực nhưng không quan tâm đến điều đó, hành động đó khiến cho chúng ta không thể không kính nể."

"Ài, hai vị đại nhân thật là có đức độ, chúng ta cam bái hạ phong."

"Về sau ai dám nói hai vị không tốt, lão phu sẽ là người đầu tiên đứng ta phản bác."

Đám quan viên đón ý hùa theo, ngươi một câu ta một câu.

Mà trong lòng Dương Khai cũng hiểu rõ, những lời này cũng chỉ là xã giao khách khí mà thôi, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười.

"Nếu đã để lộ tài lực, chúng ta và Hầu gia cũng đã trao đổi bàn bạc, Bất Dạ Thành Đại Hạ này có ý nghĩa quá to lớn, không chỉ đơn giản là kiếm tiền, mà sau này còn có thể thay đổi cục diện của vương triều Đại Hạ."

"Cho nên ý của Hầu gia là kêu gọi thêm người cùng tham gia, cùng chia sẻ lợi ích đương nhiên cũng sẽ gánh vác một phần trách nhiệm trong đó."

"Vụ buôn bán này, một mình Hầu gia cũng khó mà gánh vác nổi hết."

"Vui một mình không bằng vui chung."

"Các vị cảm thấy thế nào?"

Dương Khai cười tủm tỉm rồi nói.

Ông ấy đã nói đến nước này rồi, những người ngồi đây chẳng nhẽ còn chưa rõ ý nghĩa trong đó sao?

Nhất thời, cả đám người đứng dậy, ánh mắt nhìn Dương Khai đầy kích động.

"Hầu gia thật là nhân nghĩa."

"Thì ra Hầu gia vẫn còn nhớ tới chúng ta, Hầu gia thật là người tốt."

"Vĩ đại, thật sự quá vĩ đại."

"Hay cho câu vui một mình không bằng vui chung, Dương đại nhân, cao minh, ngài thật sự rất cao minh."

Đám người đứng dậy vô cùng hưng phấn.

Mọi người đều hiểu, lúc trước từ chối hợp tác với Cố Cẩm Niên mà bây giờ lại mặt dày tới cửa tìm, Cố Cẩm Niên hoàn toàn có thể đuổi bọn họ đi, không cho họ tí mặt mũi nào.

Cố Cẩm Niên là đệ nhất Hầu gia của Đại Hạ, mà Bất Dạ Thành Đại Hạ có Tần Vương, có Thái Tử điện hạ, còn có Lễ Bộ và Công Bộ, không nói đến các thế lực này có thể làm nghiêng ngả triều đình, nhưng nửa giang sơn cũng không phải là nói ngoa?

Dưới tình huống đó, Cố Cẩm Niên dù không cho bọn họ mặt mũi thì bọn họ làm gì được?

Bây giờ làm gì có gia tộc nào sánh bằng Cố gia? Huống hồ chi vụ này còn nhiều người quyền quý tham gia như vậy?

Thậm chí, Cố Cẩm Niên không những không cho bọn họ góp vốn chung, hắn còn có thể chỉ thẳng tay vào mặt bọn họ, mắng bọn họ mặt dày hám lợi, suy nghĩ nông cạn.

Thì bọn họ cũng làm gì được?

Nhưng thật không nghĩ tới là Cố Cẩm Niên lòng dạ bao dung, còn cho bọn họ cơ hội làm ăn chung.

Thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận