Đại Hạ Văn Thánh

855 Thủ đoạn Ma đạo, một chưởng diệt chùa, Thiên Ma lão nhân đích thân tới vương phủ!(5)

"Bốn mươi chín đạo trước là để lựa chọn ra một số người, những người này, được thiên địa tán thành, ngươi có thể hiểu là, ai được thiên mệnh tán thành, thì kẻ đó sẽ có tư cách tham gia trận cạnh tranh này."

"Mà không đạt được thiên mệnh công nhận, cũng có thể tham gia cạnh tranh, chẳng qua đám bọn họ so với người có ấn ký thiên mệnh như các ngươi, phải chịu thiệt thòi hơn rất nhiều thôi, nhưng ngươi tuyệt đối không nên xem nhẹ đám người này."

"Đám người này tránh trong bóng tối, mưu đồ một vài chuyện, chính là vì để các ngươi chém giết lẫn nhau, cuối cùng ngư ông đắc lợi."

"Giống như trong Nho đạo, có phải ngươi cảm thấy cường giả Nho đạo không nhiều, cho ngươi thêm mười năm, ngươi chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu Nho đạo không?"

Thiên Ma lão nhân hỏi như thế.

"Đúng vậy."

Cố Cẩm Niên không cần nghĩ ngợi, đối mặt Thiên Ma lão nhân, hắn không cần thiết giấu giếm, nghĩ thế nào, liền trả lời thế ấy.

"Sai cực kỳ."

"Nho đạo qua nhiều năm như vậy, sao có thể chỉ có những người này?"

"Có vài người ẩn trong bóng tối, sau khi thiên mệnh xuất hiện, bọn họ không đạt được, là bởi vì tuổi của bọn hắn quá lớn, không phù hợp với lựa chọn thiên mệnh, dù sao thiên mệnh cũng có ý chí của mình, sẽ chọn thế hệ trẻ tuổi."

"Chí ít các ngươi còn có tương lai vô hạn, mà tương lai của bọn ho thì đã thấy điểm cuối rồi."

"Nhưng những người này sống lâu như vậy, ai nấy đều là lão hồ ly, cũng như nói lần này ngươi đi Khổng gia, bởi vì Khổng gia dẫn dắt toàn bộ người đọc sách ở Đông Hoang cảnh công kích ngươi."

"Ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao Khổng gia có năng lực lớn như thế? Khổng gia nói cái gì thì tất cả mọi người làm theo cái đó sao?"

"Nếu như Khổng gia thật sự có thực lực như vậy, lúc trước Hoàng đế Đại Hạ có thể tạo phản thành công sao?"

"Khổng gia chỉ là dẫn đầu, có một nhóm lão hồ ly trong bóng tối trợ giúp, bọn họ tọa sơn quan hổ đấu, trên người ngươi mang thiên mệnh, nếu ngươi thua, thiên mệnh tiêu tán, bọn họ có thể tranh đoạt."

"Nếu ngươi thắng, Khổng gia gặp xui xẻo, tất nhiên rơi xuống thần đàn, ngươi nhìn Khổng gia bây giờ đi, có phải đã rớt xuống ngàn trượng không?"

"Mà đã mất đi sự áp chế của Khổng gia, bọn họ sẽ dần dần ló đầu ra để thay vào đó."

"Đây chính là sự lợi hại của bọn họ, căn bản không cần làm cái gì, chỉ cần ở giữa châm ngòi một chút là có thể nhìn các ngươi tranh nhau đến chết đi sống lại, ngươi hiểu chưa?"

Thiên Ma lão nhân vô cùng nghiêm túc nói.

Theo ông giải thích như vậy, Cố Cẩm Niên cũng đã bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng vậy.

Mình cùng Khổng gia tranh đấu, sở dĩ mâu thuẫn kịch liệt như thế, cũng bởi vì Khổng gia mượn lực lượng người đọc sách thiên hạ công kích mình.

Mình cùng Khổng gia tạo thành mặt đối lập không chết không thôi, cho nên lúc ở Khổng phủ, mình mời Thánh Nhân đến.

Nhìn như mình thắng.

Nhưng thật người thắng không phải mình, mà là một nhóm người khác.

Nếu Thiên Ma lão nhân không nói, Cố Cẩm Niên thật sự vẫn không nghĩ tới.

"Cẩm Niên ái đồ."

"Ngươi là thiên kiêu không tệ, nhưng trên thế giới này xưa nay không thiếu thiên tài, năm mươi năm trước, cũng có một nhóm người, bọn họ như ngươi, quang mang vạn trượng, nhưng năm mươi năm sau, có thiên tài trầm luân, mà có thiên tài lựa chọn một con đường khác."

"Giống Tô Văn Cảnh thư viện Đại Hạ, năm đó hắn cũng không kém so ngươi đến đâu, Tắc Hạ Học Cung, lấy sức một mình, khẩu chiến bầy nho, trục xuất trăm nho, thành tựu bực này, chẳng lẽ kém hơn ngươi sao?"

"Chẳng qua Tô Văn Cảnh không ẩn thân đi, nhưng có người lại ẩn nấp rồi, huynh trưởng của hắn, cũng không hề yếu hơn hắn, nhưng ngươi nghe chuyện của huynh trưởng hắn chưa? Ngươi từng gặp huynh trưởng hắn chưa?"

"Chưa từng."

Thiên Ma lão nhân nhắc đến Tô Văn Cảnh.

Trong lúc nhất thời, Cố Cẩm Niên hoàn toàn minh bạch.

Nói trắng ra, thế giới này phức tạp hơn mình tưởng tượng rất nhiều, mình nhìn thấy không nhất định là chân thực.

Tuyệt đối không thể kiêu căng ngạo mạn, phải biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

"Một câu nói Tiền bối, hơn hẳn mười năm đọc sách."

Cố Cẩm Niên hướng về phía Thiên Ma lão nhân vái lạy thật sâu, nếu hôm nay không có Thiên Ma lão nhân nhắc nhở, Cố Cẩm Niên thật sự nghĩ không ra, hay nói cách khác, ít nhất phải mất một đoạn thời gian, hắn mới có thể nghĩ sâu xa đến tầng này.

"Không sao."

"Ngươi có thể hiểu rõ thì tốt."

"Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, bọn họ ẩn náu, cũng không hoàn toàn là thủ đoạn ẩn núp, đơn giản là đã đánh mất ý chí chiến đấu, nói câu khó nghe, nếu như thật sự có bản lĩnh tuyệt thế, ai sẽ giấu đi? Ngươi thấy vi sư ta đây ẩn nấp hổi nào?"

"Ngươi cứ quang minh chính đại, làm việc của ngươi, làm chuyện ngươi muốn làm."

"Chỉ cần ngươi cảm thấy đúng, ngươi dám làm, mà bọn họ tính kế tính tới tính lui, kết quả rất có thể chỉ là công dã tràng."

"Ngươi cùng Khổng gia tranh đấu, bọn hắn đã tính toán sai, không nghĩ tới ngươi sẽ mời Khổng Thánh ra, để đến nỗi Nho đạo bị chém một đao, Khổng gia thiệt thòi lớn, bọn họ thiệt thòi nhỏ, ngươi là bên thắng duy nhất, đây chính là điều bọn họ không ngờ trước được."

Thiên Ma lão nhân cũng không phóng đại những chuyện này.

Người biết ẩn giấu che đậy, ngươi nói hắn đa mưu túc trí là đúng, nhưng ngươi nói hắn sợ phiền phức cũng đúng.

Chẳng qua nhắc nhở Cố Cẩm Niên, phải đề phòng những người này, sau này trước khi hành động nghĩ lại cho kỹ là được, chỉ cần suy nghĩ rõ ràng, chắc chắn, vậy cứ trực tiếp làm, không cần thiết vì đám người này tồn tại, mà để cho mình trở nên sợ đầu sợ đuôi.

"Thụ giáo, đa tạ tiền bối."

Cố Cẩm Niên lại cung kính cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận