Đại Hạ Văn Thánh

1251 Tri Thánh, mới biết Thánh đạo khó! Đại Hạ trưng thu thuế, quận Giang Trung nộp thuế lương thực!

Kinh đô Đại Hạ.

Một hồi chuông vang lên, kinh động mọi người.

Tiếng chuông đến từ Văn cung.

Trên dưới kinh đô đều biết, từ sau khi lấy được thiên địa chúc phúc, Cố Cẩm Niên đã vào trong Văn cung ngộ đạo.

Tất cả mọi người đang chờ mong, chờ mong Cố Cẩm Niên ngộ đạo thành công.

Nếu thành công, rất có khả năng Cố Cẩm Niên sẽ bước vào cảnh giới Bán Thánh, sau đó nhờ vào Đại Đạo thành Thánh đồ, trong thời gian ngắn ngủi, trở thành vị Thánh Nhân Nho đạo đầu tiên trong mấy trăm năm qua.

Mặc dù không phải Thánh Nhân Thiên Mệnh, nhưng hai chữ Thánh Nhân, đã vượt xa mọi thứ mà người thường có thể nghĩ đến.

Bây giờ Văn chuông vang lên, đương nhiên sẽ gây ra một vài chú ý.

Ở Văn cung.

Cố Cẩm Niên đang ngồi xếp bằng trong đại điện.

Bạch Ngọc Điêu Lâu* tinh xảo, trong cung điện có hai cây cổ thụ Kim Quế Bàn Long, từng tấm nệm bồ đoàn trải trên mặt đất, đây là nơi giảng đạo.

*Điêu lâu: Tháp canh, còn gọi lầu canh, gác canh, chồi canh- là tháp nhiều tầng để ở hoặc đồng thời là tháp canh phòng.

Bây giờ.

Cố Cẩm Niên đang ngộ đạo ở đây.

Mấy ngày qua, Cố Cẩm Niên đều đang tự hỏi bảy chữ.

Tri hành hợp nhất, trí lương tri.

Đây là Tâm học của Vương Dương Minh, là một vị mà Cố Cẩm Niên sùng kính nhất.

Vương Dương Minh ở kiếp trước, được xưng là Bán Thánh Nhân, sở dĩ là Bán Thánh Nhân, không phải bởi vì không đủ tư cách, mà là vấn đề thời gian.

Chỉ cần cho thêm thời gian nhất định, Vương Dương Minh tất nhiên có thể trở thành Thánh Nhân.

Ảnh hưởng của Tâm học, không nói đến những chuyện khác, kiếp trước đã có một quốc gia dựa vào Tâm học Vương Dương Minh hoàn thành cách tân, từ đó phát triển nhảy vọt.

Điều gọi là cả đời cúi đầu thờ Dương Minh, đây chính là quan điểm chung của mọi người.

Tri hành hợp nhất, Cố Cẩm Niên đương nhiên chỉ hiểu được da lông.

Bây giờ hắn dựa theo Tâm học làm chủ, kiểm chứng mỗi một chuyện mình đã làm ở trong quá khứ.

Tri hành hợp nhất, vấn đề lớn nhất là Tri (biết) trước hay là Hành (làm) trước?

Và hợp nhất như thế nào.

Biết rồi, mới đi làm.

Nhưng không làm thì làm sao biết?

Nếu làm rồi, vạn nhất là sai?

Lúc này lại phải làm sao bây giờ?

Dù sao ba chữ cuối cùng cũng rất quan trọng, Trí lương tri.

Ý của Dương Minh tiên sinh là hi vọng người theo Tâm học, đều có thể làm việc thiện, mà không phải nói rằng ta đã biết một chuyện nào đó, nên ta phải làm, bất kể đúng sai.

Trí lương tri là mấu chốt nhất, ở vế trước chỉ là một loại kiểm nghiệm.

"Không thiện không ác là cái thể của Tâm.

"Có thiện, có ác là sự động của ý."

"Biết thiện, biết ác là lương tri."

"Làm điều thiện, xua điều ác là cách vật."

Trong Văn cung.

Cố Cẩm Niên tự lẩm bẩm, muốn đạt tới Tri hành hợp nhất chân chính, nhất định phải hiểu rõ bốn câu nói này.

Cũng là bốn câu dạy chân ngôn.

Cũng may là Cố Cẩm Niên đã từng đọc được ngôn luận của một người, đây là một vị Đại sư Quốc học, quan điểm mà ông ấy nêu lên, Cố Cẩm Niên vô cùng tán thành.

Ngươi có được một con dao phay, đây là [Không thiện không ác là cái thể của Tâm]

Bởi vì dao phay là vật chết, không động vào nó, không thiện không ác, chỉ là có một hình thể thôi.

Mà dao phay có thể thái đồ ăn, cũng có thể đả thương người, đây là [Có thiện, có ác là sự động của ý]

Biết công dụng của dao phay, đồng thời căn cứ định luật nhất định, ví dụ như luật pháp, hoặc những chuyện mà mọi người không thích, định luật tự nhiên vân vân, từ đó kết luận ra.

Đả thương người là sai, thái đồ ăn là thiện.

Đây chính là [Biết thiện, biết ác là lương tri.]

Cuối cùng dùng dao phay thái đồ ăn mà không chém người, đây cũng là [Làm điều thiện, xua điều ác là cách vật*]

*Cách vật theo Vương Dương Minh: cách là “chính”, vật là sự vật sự việc, cách vật là sửa lại cho đúng, làm theo những gì lương tri mách bảo.

Đây chỉ là một ví dụ, ý tứ thật sự càng cao minh hơn, hơn nữa mỗi người đều có cách lý giải khác nhau, suy nghĩ khác nhau.

Chính vì như thế, Tâm học mới được vinh dự gọi là cái học của Thánh Nhân.

Nhìn lại những chuyện mình làm trong một năm qua.

Lấy chuyện lớn làm chính, chuyện thứ nhất là nạn ở quận Giang Ninh, hồng thủy cuốn trôi ngàn vạn dân chúng.

Ảnh hưởng rất lớn, nhưng tai họa xảy ra, đây là chuyện không thể nào ngăn lại, cũng là chuyện không cách nào ngăn cản, không phải là chuyện ta có thể giải quyết.

Mặc dù ta biết chuyện này, nhưng ta không có năng lực, hơn nữa theo những việc làm xằng bậy của những thương nhân kia, tình hình tai họa càng ngày càng nghiêm trọng.

Lương tri trong lòng ta thức tỉnh.

Ta biết, chuyện này cũng không phải bắt nguồn từ ta, nhưng ta có cách giải quyết chuyện này.

Cho nên khi Văn Cảnh tiên sinh muốn để chúng ta ra mưu họa sách lược, ta làm việc nghĩa không chùn bước, lựa chọn đứng ra, mặc dù ta biết có người ngấm ngầm gây ảnh hưởng cho vương triều Đại Hạ và liên quan đến các thế lực lớn.

Nhưng ta biết, người chịu khổ là dân chúng, ta là người đọc sách, người đọc sách là phải mở ra thái bình vạn thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận