Đại Hạ Văn Thánh

883 Đại điển sắc phong, kế sách của phật môn, Đông Hoang Ma Quật [Kết thúc tập 1 của chính văn!](5)

"Chuyện ở quận Nam Vị, điều tra như thế nào rồi?"

Nếu Tô Hoài Ngọc đã không muốn nhắc tới, vậy Cố Cẩm Niên cũng không dông dài, trực tiếp hỏi chuyện ở quận Nam Vị.

"Hồi Thế tử điện hạ, đã điều tra tương đối rõ ràng."

"Nhưng mà thuộc hạ làm việc bất lực, Từ Kiến bị giết."

Tô Hoài Ngọc lên tiếng, cũng thông báo cho Cố Cẩm Niên biết chuyện Từ Kiến bị giết.

Từ Kiến, chính là người vì dân chúng thôn Trần Câu bất bình.

"Bị ai giết?"

"Huynh cũng không giữ được hắn?"

Trong bồn tắm, Cố Cẩm Niên nhíu mày, nhìn Tô Hoài Ngọc.

"Hồi Thế tử điện hạ."

"Người hành hung chính là thủ hạ của đại thế tử Ninh Vương."

"Cũng không phải là thuộc hạ không giữ được, mà là sau khi điều tra sự việc xong, thuộc hạ hồi kinh, nửa đường mới biết được việc này, thuộc hạ lại đi vòng trở về."

"Nghe nói Lý Lãnh Thu đã bị Thế tử chém, cho nên thuộc hạ không hành động thiếu suy nghĩ, mà là hậu táng Từ Kiến, an trí tốt cho người nhà của hắn."

Tô Hoài Ngọc trả lời, việc này hắn không có biện pháp, dù sao hắn cũng không có khả năng mười hai canh giờ ngày ngày đêm đêm canh giữ bên cạnh Từ Kiến.

Sau khi nhận được câu trả lời này.

Cố Cẩm Niên thở dài.

Hắn có chút trầm mặc.

“Thế tử điện hạ cũng không cần tự trách, ngài đã vì hắn báo thù, Từ Kiến tung tin đồn cũng đã chuẩn bị tốt cho việc bỏ mình, trên đường đi, Từ Kiến cũng đã nói với thuộc hạ, hắn đã sớm đem sinh tử bỏ qua một bên."

"Chỉ cần Thế tử điện hạ có thể trả lại cho dân chúng thôn Trần Câu một cái công đạo, để cho người chết oan có thể bình ổn lửa giận, hắn chết cũng không uổng."

Tô Hoài Ngọc lên tiếng, nói cho Cố Cẩm Niên chuyện này.

Nghe nói như vậy, nội tâm Cố Cẩm Niên vẫn không dễ chịu hơn bao nhiêu.

Một lát sau, Cố Cẩm Niên mở miệng.

"Ông ấy có con không?"

Cố Cẩm Niên hỏi.

"Có hai con nối dõi, một người hai mươi hai tuổi, một người mười ba tuổi."

Tô Hoài Ngọc trả lời.

"Lễ bộ, lấy trung liệt chi thần truy phong, dựa theo chức quan tứ phẩm làm hậu táng, ban thưởng năm trăm lượng hoàng kim."

"Nếu trưởng tử là người đọc sách, để cho Lại bộ an bài chức vị huyện lệnh, sau khi con út lớn thêm hai tuổi, đưa vào thư viện Đại Hạ, cũng báo cho Văn Cảnh tiên sinh một câu."

"Lại đi phủ Quốc Công một chuyến, chi năm trăm lượng hoàng kim cho bọn họ, lại vì cô nhi quả nữ bọn họ, mua năm trăm mẫu ruộng, đảm bảo hậu thế bọn họ không phải lo lắng chuyện tiền bạc."

Cố Cẩm Niên chậm rãi mở miệng, đây là thứ duy nhất hắn có thể bồi thường.

"Tuân mệnh."

Tô Hoài Ngọc gật đầu.

Ngay sau đó lại tiếp tục mở miệng.

"Thế tử điện hạ, chuyện giết dân sung phỉ ở quận Nam Ngữ chỉ sợ là có không ít, thuộc hạ một đường điều tra, phát hiện có rất nhiều phế thôn, không cách nào hoàn toàn tính toán, nhưng tuyệt đối so với tưởng tượng còn nhiều hơn."

"Nhưng mà việc này thuộc hạ đã báo cho bệ hạ, có lẽ bệ hạ sẽ nghiêm khắc xử trí, hơn nữa nghe nói thư thỉnh tội của Ninh Vương cũng đã được đưa vào trong cung."

Tô Hoài Ngọc nói cho Cố Cẩm Niên biết những chuyện này.

"Thư thỉnh tội?"

"Hừ, ông ta hẳn là nên đem đầu mình đưa tới đây, như vậy mới gọi là thỉnh tội."

Cố Cẩm Niên hừ lạnh một tiếng.

Giết dân mạo xưng phỉ, đây là tội nghiệt cỡ nào? Đưa tới một phần thư thỉnh tội liền có thể coi như không có việc gì sao?

"Ninh Vương chung quy cũng không phải là hạng người bình thường."

"Thế tử điện hạ, chuyện này đoán chừng Cố lão gia tử đã biết, trong lòng bệ hạ cũng rõ ràng, nếu hai vị này liên thủ, hẳn là có thể giải quyết hiệu quả."

Tô Hoài Ngọc mở miệng nói.

Đương nhiên trong lời hắn nói cũng thầm có ý, đơn giản chính là nói cho Cố Cẩm Niên, trước tiên không nên xen vào.

"Ta hiểu."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Ngay sau đó, thanh âm Cố Cẩm Niên không khỏi lần nữa vang lên.

"Đúng rồi."

"Trên phố có tin đồn, có người mạo danh ta, đi Thanh Lâu làm chuyện xấu không cho bạc, làm hỏng danh hào của ta."

“Tô huynh, huynh có biết người này là ai không?

Cố Cẩm Niên nghĩ đến một chuyện khác, hắn nhìn về phía Tô Hoài Ngọc.

Tuy nhiên, Tô Hoài Ngọc không có bất kỳ dao động nào.

"Thế tử điện hạ hẳn là biết tính ta, Tô mỗ ta không gần nữ sắc, mặc dù thật sự đi Câu Lan, cũng sẽ tuyệt đối không cho bạc, con người ta ghét nhất chính là bạch phiêu*."

*Bạch phiêu: mại dâm

Tô Hoài Ngọc nghiêm trang nói.

Tuy rằng lời này có vấn đề, nhưng ánh mắt đối phương rất chắc chắn, không giống nói dối.

"Thật sao?"

Cố Cẩm Niên nhíu mày.

"Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn ở bên ngoài, cho dù là muốn đánh hỏng danh hào của Thế tử điện hạ, thì cũng không cách nào phân thân."

Tô Hoài Ngọc cảm thấy thực ủy khuất.

"Không phải huynh, vậy là ai?"

Trong bồn tắm, Cố Cẩm Niên nhíu mày, hắn thật đúng là không thể tưởng tượng được người đó sẽ là đứa nhỏ tinh quái kia.

Suy nghĩ một hồi, thật sự là không thể tưởng tượng được, Cố Cẩm Niên cũng không dông dài cái gì.

“Tô huynh, có một việc vẫn cần huynh chạy một chuyến, có thời gian không?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng hỏi.

"Thế tử điện hạ ngài nói."

Người kia mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận