Đại Hạ Văn Thánh

1213 Đại Nho trong Thiên địa, trăm nhà đua tiếng dị tượng, trời ban Văn cung, Đại Đạo thành Thánh Đồ(2)

Đức hạnh như vậy từ xưa đến nay đã có mấy người?

 

Tô Văn Cảnh ở bên cạnh cũng không thể không hướng phía Cố Cẩm Niên hành lễ.

 

Một bái này của ông ấy không phải là bái Cố Cẩm Niên, mà là bái đức hạnh của Cố Cẩm Niên. Đây mới thật sự là người đọc sách.

 

"Cố công ở trên, hôm nay tán công đức thiên địa, hoàn thành một trong ba bất hủ Thánh nhân, đã có lập đức."

 

"Cứu vớt vương triều Đại Hạ ở trong nước lửa, đây là lập công."

 

"Đợi sau khi Cố công lập ngôn sẽ thành Thánh nhân của Nhân tộc ta."

 

"Nay, lão phu tại đây lập thề, trước khi Cố công thành Thánh, lão phu tuyệt không thành Thánh."

 

Tại thời khắc này, Tô Văn Cảnh chậm rãi lên tiếng, ông ấy bị đức hạnh như thế của Cố Cẩm Niên bội phục thật sâu. Đây là người đọc sách đương thời.

 

Mà đối với tình huống của bản thân ông là mượn nhờ Thánh tâm của thiên địa, ông cũng thật sự có khả năng trong khoảng thời gian này trở thành Thánh nhân. Thế nhưng đối mặt với Cố Cẩm Niên, bản thân ông thành Thánh hoặc nhiều hoặc ít có chút buồn cười.

 

Cho nên, ông lập xuống đại thệ nếu như Cố Cẩm Niên không thành Thánh, ông cũng sẽ không thành Thánh.

 

Ba bất hủ Thánh nhân.

 

Lập ngôn, lập đức, lập công.

 

Cứ coi như Cố Cẩm Niên miễn cưỡng mười tám tuổi đã hoàn thành lập đức, hoàn thành lập công.

 

Đây là chuyện biết bao nhiêu người đọc sách cả một đời đều không làm được?

 

Nhưng Cố Cẩm Niên làm được rồi.

 

Nghe tiếng nói của Tô Văn Cảnh Cố Cẩm Niên lắc đầu, nhìn qua Tô Văn Cảnh nói.

 

"Tiên sinh không cần như thế."

 

"Học sinh chỉ tuân thủ bản tâm."

 

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn cũng không cho là mình làm như vậy chính là lập đức, vẻn vẹn chỉ là thuận theo bản tâm.

 

Nghe lời này, Tô Văn Cảnh khẽ cười nói.

 

"Ta cũng chẳng phải là tuân bản tâm sao?"

 

Tô Văn Cảnh lên tiếng, trong lòng của ông ấy rất thoải mái. Nói thật, đạt được Thánh tâm của thiên địa là một chuyện tốt, thành Thánh cũng là một chuyện tốt, nhưng ông ấy còn chưa chuẩn bị kỹ càng.

 

Cần thời gian đi tôi luyện bản thân, chỉ khi bản thân có đức hạnh, bản thân có học vấn, bản thân có lý tưởng đạt tới trình độ Thánh nhân mới có thể thành Thánh, còn không phải đều là nói suông. Hành động của Cố Cẩm Niên hôm nay để ông ấy cảm ngộ rất nhiều.

 

Thái Huyền Tiên tông.

 

Sau khi Đại Nho của vương triều Đại Kim nhìn xem một màn này cũng không khỏi chậm rãi lên tiếng.

 

"Trước có lập công, lại đến lập đức, nếu như hắn lập ngôn thành công thì con đường thành Thánh đang ở trước mắt.  Thiên mệnh lần này thật sự muốn ra một vị Thiên mệnh Thánh nhân sao? Vị Thiên mệnh Thánh nhân thứ năm sao?"

 

Ông ta lên tiếng, cho dù thân là địch nhân của Cố Cẩm Niên nhưng làm người đọc sách, ông ta không có cách nào đi bôi đen Cố Cẩm Niên, cũng không có cách nào phê phán Cố Cẩm Niên.

 

"Sau khi lập ngôn hắn liền có thể thành Thánh sao?"

 

Bình Vân đạo nhân lên tiếng, ông ta có chút hiếu kỳ, nhìn qua Đại Nho Vương Hành hỏi như thế.

 

"Không thể."

 

Lúc này, Thượng Thanh chân nhân ngay lập tức lên tiếng, ông ta mặc dù không phải người đọc sách Nho đạo nhưng cũng biết rõ một chút tin tức Nho đạo.

 

"Ba bất hủ của Thánh nhân là lập công, lập đức, cố nhiên có thể hoàn thành nhưng lập ngôn là trở ngại lớn nhất."

 

"Ngươi lập ngôn, nhất định phải đạt được người đọc sách trong thiên hạ công nhận, nếu không có cách nào nhận được thì lập cũng không có tác dụng."

 

"Nhưng mà chỗ tốt cũng có, dù sao đã lập công cùng lập đức, uy vọng cực cao. Cố Cẩm Niên đang đi học, trong lòng người khác nghiễm nhiên trở thành tân thần."

 

"Cho dù không lập ngôn, hắn sớm muộn gì cũng phải trở thành Thánh nhân."

 

Thượng Thanh chân nhân lên tiếng, nói như thế.

 

Ông ta không phải người bên trong Nho đạo nhưng đến lúc này, Cố Cẩm Niên đã hoàn thành lập đức, cho dù là nhằm vào Cố Cẩm Niên thế nào, ông ta cũng nói không ra nổi những lời công kích.

 

Nhưng những lời lẽ này vẫn còn có chút chua chát.

 

"Không phải uy vọng cực cao, mà là trước đó chưa từng có cao."

 

"Nương theo Thiên tai Đại Hạ lần này, Cố Cẩm Niên đã xâm nhập vào trong lòng của dân chúng. Nói khó nghe, ở trong mắt của dân chúng, hoàng đế Đại Hạ cũng không bằng Cố Cẩm Niên. Đây là dân ý gia trì."

 

"Mà đối với những người đọc sách này mà nói, Thiên hành kiện, quân tử lấy không ngừng vươn lên. Địa thế khôn, quân tử lấy hậu đức tái vật. Chỉ hai câu này, liền xem như vì người đọc sách Đại Hạ mở ra đại đạo người người như rồng."

 

"Người đọc sách đối Cố Cẩm Niên sẽ vô cùng tôn trọng, vô cùng cung kính."

 

"Kể từ đó nếu như lúc này Cố Cẩm Niên có thể lập xuống học thuật thuộc về mình. Có thể nghĩ đến chắc chắn sẽ có vô số người đi theo Cố Cẩm Niên. Chỉ cần học thuật của Cố Cẩm Niên không làm ẩu, chỉ cần học thuật của Cố Cẩm Niên thích hợp đại đạo, như vậy không ngoài một năm,  học thuật của hắn sẽ đạt được công nhận của toàn bộ người đọc sách ở Đại Hạ."

 

"Từ đó một truyền mười, mười truyền trăm, hoàn thành một hủ cuối cùng trong ba bất hủ đến Thánh nhân cảnh. Sau khi Thiên mệnh giáng lâm hắn sẽ có cảnh khả năng trở thành đệ bát cảnh, quá tốt đẹp."

 

Vương Hành Đại Nho lên tiếng. Ông ta là người đọc sách, nháy mắt đã có thể biết rõ, bây giờ Cố Cẩm Niên có ý vị như thế nào. Tương lai Cố Cẩm Niên lại đại biểu cho cái gì.

 

Nghe những lời này, đám người có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là có người không nguyện ý tin tưởng, hoặc là nói không nguyện ý thừa nhận Cố Cẩm Niên ưu tú.

 

"Câu chuyện lập ngôn, Cố Cẩm Niên bây giờ còn trẻ tuổi, không nhất định có thể lập ngôn thành công, mà thật sự lập ngôn được cũng không nhất định có thể nói ra học thuật cực kỳ tốt."

 

Đây là Bình Vân đạo nhân lên tiếng. Lời này kỳ thật có chút miễn cưỡng, nhưng càng nhiều hơn chính là muốn thôi miên bản thân, không muốn thừa nhận Cố Cẩm Niên ưu tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận