Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1455 Minh ngộ Thánh đạo, chân lý thiện ác, Cố Cẩm Niên thành Thánh! Đại đạo chung vui! (10)

Ý thức của Cố Cẩm Niên đang tiêu tán từng chút từng chút một.

Hắn cảm thấy mình đang chìm vào hồ nước.

Loại cảm giác này rất khó chịu.

Ý thức bị áp chế, giống như là đang nằm mơ vậy, có ý thức trong một phạm vi nhất định, nhưng cũng không nhiều.

Trí nhớ mất đi từng chút từng chút một.

Ngay tại lúc ý thức của Cố Cẩm Niên hoàn toàn biến mất.

Đột nhiên.

Một đốm lửa xuất hiện trong mắt.

Rồi sau đó, bùng lên.

Nhiệt độ nóng bỏng khó có thể nói thành lời

Con ngươi mở ra.

Là cháy rừng, một vụ cháy rừng vô cùng kinh khủng.

Quận Đông Lâm.

Ngay từ đầu tiên Cố Cẩm Niên đã biết, nơi này là quận Đông Lâm.

Giữa núi rừng.

Mấy trăm tướng sĩ đầu bù tóc rối, trên mặt toàn vết đen đúa, những vệt đen lấm lem phủ kín hai bàn tay, cặp mắt đỏ lên, thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi, trên mặt bọn họ đều được che lại bằng một tấm vải dài.

Những người này là tướng sĩ của Đại Hạ, bọn họ đang cứu hỏa.

Bọn họ đứng bên rìa đám cháy.

Mà ở cách đó mấy trăm trượng, ngọn lửa cuộn trào mãnh liệt, đáng sợ vô cùng, giống như mãnh thú cắn nuốt con người.

Rất nhanh, có hơn mười người xuất hiện, bọn họ đi ra từ trong đám cháy, cả người bốc khói phừng phừng, lông mi cũng sắp cháy rụi.

Nếu không phải là trên người bọn họ khoác áo choàng đã được tẩm ướt, chỉ sợ kết cục còn thảm hại hơn.

"Báo."

"Bách hộ đại nhân, bên trong còn có hơn một trăm dân chúng, lộ trình cách đây khoảng hơn ba trăm bước chân."

Một gã tướng sĩ đi từ trong núi ra, vẻ mặt cầu xin.

Bọn họ là những tướng sĩ phụ trách nghĩ cách cứu viện dân chúng, mà nay tìm trong núi cả bảy ngày, cuối cùng cũng phát hiện vài dân chúng may mắn sống sót, nhưng không nghĩ tới lại đúng lúc gặp cháy rừng, chỉ cứu được một vài người, đa số vẫn là bất lực.

Trước mắt đám cháy đã bùng to, tuy rằng chưa đốt hết tất cả, nhưng không thể cứu vãn được nữa.

Nếu như muốn cứu vãn, vậy bọn họ có khả năng sẽ táng thân trong biển lửa.

Nghe nói như vậy.

Mấy trăm tướng sĩ trong sơn tự doanh đang nhìn ra đám cháy im lặng không nói gì, đồng loạt nhìn về phía Bách Hộ Trường Vương Phu.

"Bách Hộ đại nhân, nếu không thì chúng ta đi thôi? Dù sao cũng không ai biết."

"Đúng, cũng không có ai biết, không bằng chúng ta cứ đi thôi, những dân chúng vừa được cứu đã chạy xuống chân núi, bọn họ cũng không biết là bên trong còn có người hay không, không có ai sẽ biết nữa."

Vài âm thanh vang lên, là giọng nói của một số tướng sĩ.

Là người thì sẽ sợ chết, đây là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhất là khi đối mặt với hỏa hoạn.

Vương Phu không trách tội bọn họ, chỉ nhìn đám cháy ở xa xa, hít vào một hơi thật sâu.

"Ta thân là tướng sĩ Đại Hạ."

"Giờ đây thiên tai buông xuống, quốc gia nguy nan, triều đình phái ta tới đây chính là vì cứu vớt dân chúng."

"Thế mà giờ đây, biết rõ có dân chúng phải chịu khổ cực gian nan, sao có thể thấy chết mà không cứu?"

Vương Phu mở miệng, ánh mắt ông ta kiên định, nhìn mỗi một người ở đây.

"Bách hộ đại nhân."

"Không phải các huynh đệ không cứu, chủ yếu là nếu cứu thì chúng ta sẽ chết."

"Đây là cháy rừng đó!"

"Đại nhân, nếu như bây giờ đi vào, trước tiên chưa nói tới có thể cứu được dân chúng không, riêng việc chúng ta có thể sống sót trở về hay không đã là một vấn đề."

"Mạng sống của dân chúng là mạng, vậy chẳng lẽ mạng sống của chúng ta thì không phải sao?"

Có người mở miệng, khuyên bảo vị Vương Phu này.

Nhưng mà ánh mắt của người sau ngay tức khắc thay đổi, trở nên vô cùng sắc bén.

"Ngươi nói đúng, mạng của chúng ta cũng là mạng."

"Nhưng mạng của dân chúng quan trọng hơn."

"Ta đây thân là tướng sĩ Đại Hạ, là quân nhân, là tướng sĩ."

"Ngay cả khi đứng trước bờ vực sinh tử cũng tuyệt không nao núng."

"Sơn Tự doanh nghe lệnh."

"Lấy thêm vải đã nhúng nước ra đây, đi vào theo ta."

"Không tiếc bất cứ giá nào, cứu dân chúng ta ngoài."

"Nhân sinh hữu tử, tử đắc kì sở, phu phục hà hận."

"Nếu như có kẻ sợ hãi."

"Ta đây không trách."

Giọng nói của Vương Phu vang lên.

Nói xong lời này, hắn ta cầm lấy một tấm vải được đưa đến, nhúng vào trong nước, rồi sau đó rất dứt khoát khoác lên người, đi thẳng về phía biển lửa.

Ông ta nói hết lời mình cần phải nói, đi thẳng về phía trước cứu người, về phần nếu có người muốn chạy đi, ông ta không quản được, cũng không có biện pháp quản.

Dù sao nếu tiếp tục dây dưa nữa thì chuyện sẽ càng ngày càng phiền phức, cho nên có cứu hay không chỉ dựa vào cá nhân thôi.

Thấy một màn như vậy, vài tướng sĩ chỉ biết im lặng.

Nhưng cũng có người hít sâu một hơi, túm lấy một tấm vải đi ra đằng sau, có người sợ chết là việc rất bình thường.

Nhưng nhìn hành vi của Vương Phu, có vài tướng sĩ không khỏi thở dài.

Bọn họ nhặt tấm vải đã tẩm ướt lên, lê cơ thể mệt mỏi của mình đi vào bên trong.

Nhìn từ đằng xa, ngọn lửa như con mãnh thú chồm lên cắn nuốt lấy con người.

Khói đen ngày càng dày đặc, che kín cả vòm trời, màu đỏ tươi khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận