Đại Hạ Văn Thánh

1696 Thiên hạ hòa bình, mười năm ước hẹn! Thiết lập Kỳ Lân các! Truyền đạo kinh đứng đầu!(4)

"Đúng thật là có chút không ổn, như vậy đi trên ngũ trọng thiên không thể xuất thủ. Cố Thánh, ngươi cảm thấy thế nào?"

 

Ở trong núi Thần cũng truyền tới tiếng nói. Hiển nhiên, Thần tộc cũng đồng ý với ý tứ của Thánh nhân Thượng Cư. Chỉ là Thần tộc rất thông minh. Bọn họ không muốn đắc tội Cố Cẩm Niên nhưng cũng hi vọng chiếm cứ có một phần lợi ích, cho nên mới lên tiếng như vậy.

 

Bên ngoài là ở trợ giúp Cố Cẩm Niên nói chuyện nhưng trên thực tế ý nghĩa không lớn. Thất trọng thiên hay lục trọng thiên cũng không có ý nghĩa quá lớn.

 

Nói khó nghe thì cường giả đệ thất cảnh ở Nhân tộc cũng không nhiều, nói gì chuyện này chuyện kia.

 

"Ta không đồng ý."

 

Cố Cẩm Niên trực tiếp lên tiếng. Hắn nhìn chăm chú nơi cực Bắc, ánh mắt bình tĩnh.

 

"Các tộc Thượng cổ quần tu đã bao nhiêu năm? Tài nguyên thời Thượng cổ lại như thế nào? Không cần ta tới nhắc nhở."

 

"Nếu không phải chư vị tại thời Thượng cổ chém giết, thiên địa cũng sẽ không biến hóa to lớn như thế."

 

"Trên đệ thất cảnh không thể xuất thủ, đây là ranh giới cuối cùng của ta."

 

Cố Cẩm Niên lên tiếng. Hắn rất trực tiếp, yêu cầu trên đệ thất cảnh không thể xuất thủ, như vậy mới thật sự là đấu tranh.

 

Kỳ thật nhất định phải nói thì trên đệ thất cảnh cũng không có ý nghĩa quá lớn. Hải tộc có Chân Long thuật, Yêu tộc có Kỳ Lân thuật, Phượng Hoàng thuật. Các loại thần thông tuyệt thế này, Thượng cổ Nhân tộc thì càng khỏi phải nói, truyền thừa cổ xưa toàn bộ ở trong tay bọn họ.

 

Ngay như Thần tộc, trời sinh thần nhân, bọn họ căn bản là không sợ tất cả. Trời sinh ra đã có được khí vận gia trì.

 

Dưới loại tình huống này, cho dù là trên đệ thất cảnh không thể xuất thủ, kỳ thật Nhân tộc vẫn bị thiệt lớn.

 

 Nhưng nói ra như vậy, bốn tộc đều cười lạnh.

 

"Trên đệ thất cảnh không thể xuất thủ? Trong sông núi lớn này, có bao nhiêu chỗ hung hiểm cần cường giả công phạt? Chẳng lẽ cũng bởi vì muốn thiên hạ thái bình, chúng ta không đi tranh đoạt bảo vật?"

 

"Cố Thánh, ngươi không khỏi cũng quá bá đạo một chút?"

 

Đây là giọng nói của Đông Hải Long Vương, lời của Cố Cẩm Niên làm ông ta cảm thấy buồn cười, cực kỳ buồn cười. Cho rằng chuyện này quá mức huyễn tưởng rồi.

 

Cũng bởi vì vì truy cầu hòa bình, hạn chế tất cả mọi người thực lực? Trên đệ thất cảnh không thể xuất thủ sao?

 

"Nếu như vậy, không bằng hiện tại bắt đầu chém giết. Cố Thánh, ngươi thật sự đạt được ấn ký Thiên mệnh, nhưng ngươi có nghĩ tới, bốn tộc lớn Thượng cổ nếu như bện thành một sợi dây thừng thì dù cho ngươi có đem Phật Như Lai thật sự mời tới, cũng không nhất định có thể trấn áp chúng ta hay không."

 

"Tương phản, nếu ngươi làm không được điểm này, đại thế bởi vì ngươi mà sớm đưa tang, đây đã là cho Nhân tộc đương thời mặt mũi. Nếu không phải ngươi thì đồ sát đã sớm bắt đầu."

 

Yêu thần lên tiếng. Ông ta cũng có chút bá đạo nhưng mà không phải là bởi vì muốn trợ giúp Hải tộc, mà là đối với mình có lợi, ông ta không thể không cố gắng.

 

"Cố Thánh, yêu cầu của ngươi thật sự là có chút quá phận. Trên đệ thất cảnh không thể xuất thủ, chuyện này thật có chút không tốt."

 

Thần tộc cũng cảm thấy Cố Cẩm Niên đang khôi hài nhưng Thần tộc cần lợi dụng Cố Cẩm Niên, cho nên không nói quá khó nghe.

 

"A Di Đà Phật."

 

"Cố Thánh, trên đệ thất cảnh không thể xuất thủ, chuyện này xác thực không thể nào. Tranh đấu đại thế, núi Thần các nơi khôi phục, cường giả đệ thất cảnh có đáng là gì?"

 

"Còn xin Cố Thánh vì thiên hạ thái bình, làm ra nhường nhịn."

 

"Dù sao ‘thế’ không ở trên thân Nhân tộc đương thời. Chuyện này giằng co nữa, đại chiến sẽ sớm xảy ra. Đến lúc đó nhân quả của ức vạn sinh linh nghiệp lực đều sẽ gia trì trên người ngài."

 

Thánh nhân Thượng Cư lên tiếng. Trong mắt của ông ấy là hiền lành, nhưng nói lời có chút cổ quái.

 

Cái gì gọi là nghiệp lực đại thế trên người mình, bản thân vì Nhân tộc tranh thủ quyền lợi cùng bình an, ngược lại là một chuyện sai lầm sao?

 

Một nháy mắt, Cố Cẩm Niên nhìn về phía Thánh nhân Thượng Cư, kính trọng trong lòng của hắn nháy mắt thiếu mất một nửa. Cũng không có nguyên nhân gì khác, chính là cảm thấy Thánh nhân Thượng Cư này rất cổ quái. Tuyệt đối là có  mục đích khác.

 

Suy nghĩ kỹ một chút cũng là hợp lý. Gia hỏa này rõ ràng chính là có khuynh hướng nghiêng về phía Thượng cổ Nhân tộc. Đứng ra mà nói tốt, chẳng qua là tạo nên hình tượng thôi.

 

Rầm rầm rầm.

 

Chỉ là vào lúc này, bên trong Nam Man, Âm gian Địa phủ có âm thanh khủng bố vang lên.

 

Thân ảnh của Thập điện Diêm La, cùng nhau xuất hiện ở phía trên bầu trời. Ánh mắt của bọn họ bình tĩnh, đứng ở sau lưng Cố Cẩm Niên nhàn nhạt lên tiếng.

 

"Cẩm Niên hiền đệ, nếu như mở ra đại chiến thì cùng nhau xuất thủ, mười vị ca ca chúng ta sẽ vì ngươi hộ đạo."

 

Giọng nói của Tần Quảng Vương vang lên. Ông ấy rất bá khí, ánh mắt bễ nghễ nhìn về phía Hải tộc, Thần tộc, hay là Thượng cổ Nhân tộc cùng Yêu tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận