Đại Hạ Văn Thánh

Chương 276 Đại náo Lễ bộ, Vĩnh Thịnh chi nộ, người Khổng phủ tới, mâu thuẫn tái khởi (2)

Có một ít người thể lực còn có thể kiên trì, nhưng sợ tiếp tục đánh thật muốn xảy ra chuyện, không sai biệt lắm coi như xong.

Cũng ngay vào lúc này, thanh âm của Dao Trì tiên tử bỗng nhiên vang lên.

"Ta chỗ này có bổ khí đan, có thể khôi phục khí lực, còn có một số chữa thương đan, có thể chữa ngoại thương."

"Có cần không?"

Dao Trì tiên tử thật đúng là đội trưởng đội hậu cần a, nhìn mọi người mệt gần chết, cố ý hỏi mọi người cần bổ khí đan hay không.

Quả nhiên là hảo muội muội.

"Cho ta một viên."

"Ta đến một viên."

"Đa tạ Dao Trì tiên tử, ta muốn một viên."

"Ta cũng tới đi."

Nghe được có bổ khí đan, đám người nhao nhao mở miệng, vẫn là câu nói kia, nếu như là đã động thủ, cũng không cần phải che che lấp lấp.

Không bằng thống khoái một chút, quay đầu chịu phạt cùng nhau.

"Cho bọn hắn một người cho ăn một viên."

Cũng ngay vào lúc này, Tô Hoài Ngọc mở miệng, nhắc nhở đám người một tiếng.

Muốn cho đám người này ăn một viên, bằng không, tiếp tục đánh muốn xảy ra chuyện.

Hoàn toàn chính xác, theo Tô Hoài Ngọc mở miệng, đám người cầm bổ khí đan, không cần biết hắn có muốn hay không, trực tiếp nhét vào trong miệng đám người đọc sách này.

Rất nhanh trận thứ hai bắt đầu.

Cố Cẩm Niên rất được hoan nghênh, ở một bên nấu ấm trà, bắt đầu suy nghĩ đến việc sau đó.

Đã trở mặt, vạch mặt, tiếp sau đây khẳng định phải nháo sự.

Hắn cần nghĩ kĩ đối sách.

Miễn cho đằng sau bị đám người này trả đũa.

Ước chừng sau nửa canh giờ nữa.

Trận thứ hai cũng đánh xong.

Đám người lúc này thật sự mệt mỏi, từng cái ngồi dưới đất, toàn thân không có tí sức lực nào.

Còn không đợi đám người nói cái gì, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện.

Là thanh âm của Tô Văn Cảnh.

"Các ngươi đang làm cái gì?"

Thanh âm vang lên.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy, Tô Văn Cảnh chậm rãi đi vào trong viện, ánh mắt của hắn bình tĩnh, lại tràn đầy một loại uy nghiêm.

Ánh mắt đầu tiên nhìn đến đám Tài tử của Phù La trên mặt đất.

Rất nhanh lại đem ánh mắt chuyển lên trên thân mọi người.

Tô Văn Cảnh tới.

Sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, thậm chí không ít người trực tiếp cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.

"Văn Cảnh tiên sinh."

"Cứu mạng, cứu mạng a."

Bạch diện thư sinh thoi thóp, nhìn qua Tô Văn Cảnh, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.

Cuối cùng cũng tới một người.

"Hơn nửa đêm không nghỉ ngơi, ở chỗ này tỷ thí võ đạo cái gì."

"Lão phu mặc dù từng nói người đọc sách cũng cần rèn luyện võ đạo, nhưng không nói các ngươi nửa đêm luyện võ."

"Được rồi, đều đi về nghỉ ngơi đi, đem Phù La nho sinh đưa đến Tây Uyển, thao luyện thời gian dài như vậy, cũng mệt mỏi."

Ngay sau đó.

Tô Văn Cảnh nhìn qua bạch diện thư sinh, nhàn nhạt mở miệng.

Chỉ là lời này nói ra, đám người không khỏi sững sờ.

Ngay sau đó tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, mặt tươi cười nói.

"Vâng vâng vâng, tiên sinh dạy phải."

"Đi đi đi, chúng ta mau trở về nghỉ ngơi."

"Khiêng người đi."

Không ai có thể nghĩ đến, Tô Văn Cảnh chẳng những không có trách tội bọn hắn, ngược lại giúp bọn hắn giải vây?

Đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn a.

"Văn Cảnh tiên sinh, ngươi thế mà dung túng môn hạ hành hung, ngươi xứng đáng là Bán Thánh sao?"

Nghe Tô Văn Cảnh giải vây, bạch diện thư sinh tức giận đến phát run, chỉ về hướng Tô Văn Cảnh nói như thế.

Đến Đại Hạ thư viện, vô duyên vô cớ chịu đánh cho tê người, dù ai cũng không chịu được a.

Vốn cho rằng Tô Văn Cảnh xuất hiện, sẽ cho bọn hắn công đạo, thật không nghĩ đến Tô Văn Cảnh cư nhiên lại thiên vị người một nhà?

Nghe bạch diện thư sinh mở miệng.

Tô Văn Cảnh sắc mặt bình tĩnh, ngay sau đó nhìn về phía đám người.

"Lão phu chưa hề dạy qua các ngươi thứ gì, hôm nay lão phu liền dạy các ngươi bài học đầu tiên."

"Quân tử, suy nghĩ ba lần rồi hãy làm, gặp được bất cứ chuyện gì, cần liên tục cân nhắc, có thể làm hay không, được phép làm hay không, muốn làm hay không."

"Nếu như nghĩ đủ ba điều này, lựa chọn làm, phải làm cho tới, đánh một canh giờ, còn không đánh cho bọn hắn phục, các ngươi một chút phong phạm nho giả cũng không có sao?"

Tô Văn Cảnh lên tiếng, hắn nghiêm túc răn dạy đám người.

Trong nội viện, tất cả mọi người có chút choáng váng, lập tức không biết trả lời như thế nào.

"Còn thất thần làm gì?"

Sau một khắc, Tô Văn Cảnh trừng mắt liếc đám người.

Lập tức, đám người tỉnh ngộ, sau đó một bộ phận còn có khí lực lại lần nữa ra tay.

Lại là một trận quyền đấm cước đá, so trước đó muốn hung tàn hơn nhiều.

Không có cách nào a, trước đó là Cố Cẩm Niên mở miệng, mọi người trong lòng kìm nén một hơi, hiện tại là viện trưởng mở miệng, không thể không nghe a.

Hơn nữa cũng là gia hỏa này quá tiện, lúc đầu ngậm miệng liền không sao, liền nhất định phải mạnh miệng.

Hiện tại tốt rồi? Lại ăn thêm một trận đánh.

Thật sự là phục rồi.

Âm thanh đùa giỡn tiếp tục vang lên, giờ khắc này, Tô Văn Cảnh đã đi tới trước mặt đám người Cố Cẩm Niên.

"Chúng ta gặp qua tiên sinh."

Theo Tô Văn Cảnh xuất hiện, Cố Cẩm Niên đám người nhao nhao đứng dậy, hướng phía Tô Văn Cảnh hành lễ.

"Sớm một chút về nghỉ ngơi, chuyện này để lão phu xử lý, các ngươi cũng không cần tham dự quá độ."

Tô Văn Cảnh mở miệng.

Hắn bình tĩnh lên tiếng, ý tứ đại khái cũng rất đơn giản, để Cố Cẩm Niên không nên nhúng tay chuyện này.

Sự tình Tài tử của Phù La, Cố Cẩm Niên cũng có thể ngăn chặn, nhưng cái này không cần thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận